Ngón tay Tống Lễ Khanh bầy nhầy, máu thịt lẫn lộn, người ta nói tay đứt ruột xót cũng không ngoa, Tống Lễ Khanh cảm thấy đau nhói tận tim.
Y cắn chặt răng, ngón tay vô thức run lên, bóc xong một đĩa hạt thông, lưng đẫm mồ hôi, bên tóc mai cũng ướt sũng.
“Kỳ Ngọc……Bóc, bóc xong rồi.”
Tống Lễ Khanh cầm đĩa đưa lên, tay đã không cầm vững, cố gắng lắm mới không sẩy tay.
Quân Kỳ Ngọc nhìn đĩa hạt thông dính máu, thậm chí viền đĩa còn dính dấu tay, ngón tay Tống Lễ Khanh bầm dập, nhìn mà giật mình.
Hắn hơi mềm lòng, nổi lên một tia thương hại, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu tha cho y.
“Máu ngươi dính hết lên đấy rồi, hạt thông này còn ăn được nữa sao?” Quân Kỳ Ngọc lạnh mặt nói, “Được rồi, vô dụng, chút xíu chuyện cũng làm không xong, cút về đi.”
Hồ Nô Nhi nhìn biểu tình của Quân Kỳ Ngọc, biết hắn lại không đành lòng, tâm sinh bất mãn.
Mấy chục bạt tai hắn chịu cũng không chỉ bị thương chút xíu thế này!
Phải mất mười ngày mới tiêu sưng!
Sao có thể buông tha cho Tống Lễ Khanh dễ dàng như vậy?
“Gia, tới giờ ngài rửa chân rồi, móng tay ta không thể chạm nước, không bằng mời thái tử phi làm thay ta đi?”
Ánh mắt Quân Kỳ Ngọc sa sầm xuống.
“Ngươi còn chưa hả giận?” Quân Kỳ Ngọc trực tiếp chọc thủng tâm tư của hắn.
Hồ Nô Nhi há miệng thở dốc, bộ dáng trông như sắp khóc.
“Hồ Nô Nhi không phải kẻ tiểu nhân thù dai, cũng không phải cố ý làm khó dễ thái tử phi. Người Trung Nguyên các ngài có câu ‘quân vi thần cương, phu vi thê cương’*, để thái tử phi hầu hạ ngài rửa chân, cũng không tính là sỉ nhục y chứ?”
(*) nằm trong “Tam cương ngũ thường”: quân vi thần cương, phu vi thê cương, phu vi tử cương. Ý là người trên (quân, phu, phu) phải chăm sóc, bảo vệ, bao dung người dưới (thần, thê, tử),còn người dưới phải kính nhường, yêu thương, phục tùng và biết ơn người trên.
Quân Kỳ Ngọc suy nghĩ một lúc, Tống Lễ Khanh quả thực chưa từng hầu hạ hắn bao giờ.
Phụ hoàng nói địa vị bọn họ ngang nhau, Quân Kỳ Ngọc càng muốn y hầu hạ hắn một lần.
“Vậy ngươi đến đây đi.”
Tuy Tống Lễ Khanh không câu nệ, tự mình làm mọi việc, nhưng nói cho cùng y cũng là con cháu thế gia, cha lại làm võ tướng nhất phẩm trong triều, ở phủ Tướng quân, là thiếu gia cẩm y ngọc thực, đã từng bao giờ phải hầu hạ người khác?
“Ta không biết.”
Tống Lễ Khanh thà chịu đau đớn da thịt, cũng không cam chịu bị lăng nhục phẩm cạch.
“Ta có thể dạy ngươi, thái tử phi.” Hồ Nô Nhi cười mỉm gọi, “Tiểu Cầm, bưng nước nóng vào đây.”
Tiểu Cầm làm theo, nước được đun với dược liệu, nàng lại rắc thêm một ít bột màu trắng vào trong thau đồng, nước nóng chuyển sang màu vàng.
Tống Lễ Khanh ngửi thấy mùi thuốc gay mũi.
Hồ Nô Nhi đĩnh đạc nói: “Gia đông chinh tây phạt ở Tây Vực, luyện võ đánh giặc mỗi ngày, luyện binh hành quân, hai chân là mệt nhất, có một lần đánh giặc, bị chiến mã giẫm phải, để lại chút bệnh kín, thuốc này là để lưu thông máu, Hồ Nô Nhi hầu hạ gia rửa chân mỗi ngày, xoa bóp giảm đau…… Sau này phải giao cho thái tử phi rồi, ngài yêu gia sâu đậm như vậy, chắc hẳn rất sẵn lòng.”
Tống Lễ Khanh không nói gì, quỳ xuống nền, cởi vớ giúp Quân Kỳ Ngọc.
Quân Kỳ Ngọc ngâm hai chân vào trong chậu thuốc, híp mắt hưởng thụ.
“Phải ngâm mười lăm phút, đồng thời phải xoa bóp mới phát huy được hết tác dụng của dược liệu.” Hồ Nô Nhi thúc giục y nói, “Thái tử phi, mời.”
Tống Lễ Khanh khẽ nắm chặt tay, tay y còn chưa ngừng chảy máu.
Không còn lựa chọn nào khác đành phải nhịn đau, thả ngón tay vào trong nước thuốc.
Nước ấm bốc hơi nóng lúc này biến thành một lưỡi dao, cứa Tống Lễ Khanh đau đến rên lên một tiếng, dược liệu thuốc rất mạnh, ngâm phát đau, Tống Lễ Khanh cảm giác ngón tay mình như bị bỏ lên vạn lưỡi dao.
Sắc mặt Tống Lễ Khanh thoáng chốc trắng bệch, môi không còn chút máu.
Tống Lễ Khanh nắm lấy mắt cá chân Quân Kỳ Ngọc, chỉ có thể dùng bụng ngón nay xoa bóp.
Hồ Nô Nhi đứng ở một bên, nói: “Thái tử phi, phải dùng sức một chút mới khai thông được mạch máu, ngài làm như vậy, khác gì gãi ngứa đâu?”
Tống Lễ Khanh đành phải dùng thêm sức xoa bóp, lông mày nhíu chặt, hô hấp nặng nề.
Nước thuốc này dùng để lưu thông máu, y lại vốn mắc bệnh huyết kiệt, ngâm ở trong nước thuốc, không những không cầm được máu, ngược lại máu còn chảy ra nhiều hơn.
Ngón tay càng dùng sức, máu càng chảy nhiều.
Lúc sau, chậu nước thuốc đã nhuốm đầy máu.
Quân Kỳ Ngọc mở mắt ra, hạ mắt nhìn khuôn mặt đổ đầy mô hôi của Tống Lễ Khanh, nhẵn nhũi trắng nhợt, chóp mũi thẳng tắp thanh tú, môi mỏng mím chặt.
Tay y rất mềm, rất nhẹ nhàng, mặc dù không xoa bóp giỏi như Hồ Nô Nhi, nhưng chỉ cần da thịt chạm nhau, Quân Kỳ Ngọc đã cảm thấy cả người tê rần.
Bụng dưới Quân Kỳ Ngọc dâng lên một trận tà hỏa nóng rực.
Nhưng hắn đã buông lời tàn nhẫn, nói là sẽ không chạm vào Tống Lễ Khanh nữa, giờ lại nghĩ đến mùi vị của Tống Lễ Khanh, việc này khiến hắn mất mặt không chịu được.
“Ngón tay ngươi yếu, ấn không đến huyệt vị, không có cảm giác gì hết, ngươi đi đi.” Quân Kỳ Ngọc phất tay đuổi người.
Tống Lễ Khanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai tay y run rẩy, lấy ra khỏi nước thuốc, vết thương đầu ngón tay, giờ đã ngâm đến trắng bệch.
Tống Lễ Khanh phát hiện ngón tay mình đã mất cảm giác, tê dại không thể cử động nổi.
Cũng tốt, vậy thì ít nhất nó sẽ không đau nữa.
“Kỳ Ngọc, lễ Vạn Thọ……”
“Biết rồi.” Quân Kỳ Ngọc mất kiên nhẫn nói, “Ta cho phép ngươi đi theo ta, có điều đến lúc đó cái gì nên nói cái gì không nên nói, trong lòng ngươi tự hiểu rõ.”
“Được……” Tống Lễ Khanh nở một nụ cười ảm đạm, “Đa tạ điện hạ.”
Tống Lễ Khanh cúi người hành lễ, sau đó bước nhanh rời khỏi Hành Lạc Trai.
Quân Kỳ Ngọc sững sờ trong giây lát.
Hắn đã giải được mối hận cho Hồ Nô Nhi, Tống Lễ Khanh cũng thần phục, tại sao hắn lại cảm thấy không vui một chút nào chứ?
Hồ Nô Nhi chủ động xoa bóp vết thương cũ trên chân cho Quân Kỳ Ngọc.
“Gia, ngài đang nghĩ gì vậy?” Hồ Nô Nhi mang theo đố kỵ hỏi, “Đau lòng hả?”
“Đau lòng thì không đến mức.”
Trong lòng Quân Kỳ Ngọc hơi phiền muộn.
“Chỉ là……Y chưa từng gọi ta là ‘ điện hạ ’ bao giờ.”
Hồ Nô Nhi khó hiểu: “Có gì không ổn sao?”
“Ta không biết.”
Quân Kỳ Ngọc cũng không nói lên được, không đúng chỗ nào.
Đa tạ điện hạ…… Đa tạ…… Tống Lễ Khanh chưa từng khách sáo với mình như vậy.
“Trước kia y luôn gọi thẳng tên, luôn gọi ta là ‘ Kỳ Ngọc ’.”
Ít nhất trong ấn tượng của Quân Kỳ Ngọc, Tống Lễ Khanh rất ít khi gọi hắn là thái tử điện hạ, luôn thân mật gọi hắn Kỳ Ngọc Kỳ Ngọc.
“Chứng minh y đã nhận ra vị trí của mình, cung kính với ngài hơn.”
Hồ Nô Nhi cười nói, một bên dùng khăn sạch lau chân cho Quân Kỳ Ngọc, đồng thời cúi người hôn lên mu bàn chân hắn một cái.
Ngày trước, Hồ Nô Nhi chính là dùng loại tư thế thấp kém, không có chút tôn nghiêm này, lấy được tín nhiệm của Quân Kỳ Ngọc.
Hắn biết thủ đoạn lấy lòng Quân Kỳ Ngọc.
“Không phải.” Quân Kỳ Ngọc thất thần mất một lát, tự lẩm bẩm, “Là lạnh nhạt.”
Lúc này trong chủ viện.
Tiểu Địch cầm băng gạc và lọ thuốc, lo lắng nhìn Tống Lễ Khanh.
“Công tử, người gắng nhịn một chút.”
“Ngươi cứ tùy ý đi.”
Tống Lễ Khanh nói xong, cắn một mảnh vải dày.
Tiểu Địch rắc thuốc lên đầu ngón tay và chỗ bị rách.
Nước mắt Tống Lễ Khanh trực tiếp chảy dài xuống, cần cổ gầy gò có thể thấy cả gân xanh.
“Ư……Hức hức……”
Màn đêm yên tĩnh, chỉ có lồng ngực Tống Lễ Khanh phát ra tiếng rên rỉ.
Từ trước đến nay, Tống Lễ Khanh chưa từng là người kiên cường mạnh mẽ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]