Đánh thức hắn khỏi ôn nhu hương, hắn che mặt, mê man trong mắt cũng biến mất, nhất thời giận cũng không dám giận, nói cũng không dám nói.
Chưa từng có ai đánh hắn như vậy, còn đánh vào mặt.
Quân Kỳ Ngọc tuyệt đối không phải là người có thể nhận nhịn, nhưng hắn sửng sốt một lúc, lại im lặng lùi lại, ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tống Lễ Khanh.
Cái tát vừa rồi của Tống Lễ Khanh hoàn toàn làm trong vô thức, cự tuyệt người khác mạo phạm, đánh xong lại quay ra ngủ ngon lành.
Quân Kỳ Ngọc nép mình bên cạnh, cứ trông nom như vậy đến khi mệt mỏi ập đến, hắn mới từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng hắn ngủ không an giấc, mất mà tìm lại được thấp thỏm không yên khiến hắn bừng tỉnh, liên tục xác nhận rằng Tống Lễ Khanh vẫn còn đó.
Cuối cùng Quân Kỳ Ngọc nắm lấy tay Tống Lễ Khanh mới không tỉnh lại nữa.
Nắm tay người này trong tay, khiến hắn cảm thấy an tâm.
Quân Kỳ Ngọc không ngờ mình lại ngủ đến rạng sáng, nhận ra tay mình trống không, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, không biết Tống Lễ Khanh đã rời đi từ lúc nào.
Quân Kỳ Ngọc lo lắng, cũng may khi chạy đến điện Bùi Tinh Húc xem thì Tống Lễ Khanh đã rửa mặt chải đầu mặc y phục gọn gàng, ngồi ở đó ăn sáng như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi làm gì mà hấp tấp thế?…..Biểu đệ.” Bùi Tinh Húc hỏi.
“À, không có chuyện gì.”
Quân Kỳ Ngọc thu lại biểu cảm của mình.
Tống Lễ Khanh nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Tiểu biểu đệ khỏe, dùng bữa chưa?”
“Chưa.”
“Ăn cùng nhau đi.” Tống Lễ Khanh dừng một chút lại nói, “Đêm qua ngủ có ngon không? Ừm… buổi tối ngủ có lạnh không?”
Quân Kỳ Ngọc nhìn y siết chặt đũa, thậm chí tay còn hơi phát run, có chút buồn cười.
Hỏi han thôi cũng phải cố gắng như vậy.
Quả nhiên, y không giỏi nói dối, trúc tra trúc trắc.
Bùi Tinh Húc liếc mắt hỏi: “Lễ Khanh, hôm nay ngươi nói nhiều lên đấy.”
“Hả?” Sắc mặt Tống Lễ Khanh cứng đờ.
Bùi Tinh Húc thận trọng, Tống Lễ Khanh không giấu được sự khác thường.
Bùi Tinh Húc tò mò hỏi: “Bình thường ngươi không thích nói chuyện với người lạ, ngươi và “biểu đệ” mới gặp nhau ngày hôm qua, thế nào, hai người đã thân rồi sao?”
“Không có! Không thân!” Tống Lễ Khanh hoảng hốt phủ nhận, “Ta nghĩ…… Nghĩ hắn là thân thích của ngươi, nên mới…”
Thấy Tống Lễ Khanh không còn nói dối được nữa.
“Thì ra là thế.”
May là Bùi Tinh Húc tin tưởng y, không suy nghĩ đến hướng khác.
Khách Bùi Tinh Húc mời tham gia hôn lễ mấy ngày hôm nay lục tục đến, hắn mới chỉ ăn được một nửa bữa sáng đã phải đi tiếp đón, để lại Tống Lễ Khanh và Quân Kỳ Ngọc ở cùng một chỗ.
Hắn vừa đi, Tống Lễ Khanh mới lại thả lỏng.
“Ngươi không được nói tối hôm qua ta ngủ ở chỗ của ngươi.” Tống Lễ Khanh vội vàng cảnh cáo hắn.
“Tại sao?”
Quân Kỳ Ngọc biết rõ còn cố hỏi.
“Giờ ta là người có hôn ước, như vậy là không trong trắng.” Tống Lễ Khanh nghiêm túc nói, “Tinh Húc ca ca mà biết, khẳng định sẽ không vui, mặc dù hai chúng ta đều trong sạch.”
Quân Kỳ Ngọc khịt mũi một cái.
Trong lòng hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Hắn và Tống Lễ Khanh, trước kia muốn thân thiết thế nào thì thân thiết thế ấy, hiện tại chỉ ngủ chung một phòng thôi, cũng phải lén lút sao?
Hơn nữa, Tống Lễ Khanh thủ thân như ngọc, cũng không phải vì hắn.
Điều này khiến Quân Kỳ Ngọc ghen ghét dữ dội.
“Ngươi nghe hiểu chưa? Chuyện chúng ta uống rượu cùng nhau cũng không được nói, phải giữ bí mật.”
“Hiểu rồi.”
Quân Kỳ Ngọc áp chế ghen tị, miễn cưỡng chấp thuận.
Điều đáng mừng duy nhất là, bí mật này là sợi dây liên kết duy nhất giữa hắn và Tống Lễ Khanh.
Liên tiếp mấy ngày, đêm nào Tống Lễ Khanh cũng đi thiện phòng ăn uống thỏa thích, Quân Kỳ Ngọc ngày nào cũng đợi, đây là cơ hội để hắn được ở một mình với Tống Lễ Khanh.
Quân Kỳ Ngọc đắm chìm trong thú vui ăn trộm này, cho đến khi hôn lễ đến gần.
Quân Kỳ Ngọc luôn kiềm chế bản thân không nghĩ đến chuyện này, nhưng không cách nào trốn trách thực tế, qua đêm nay, chính là hôn lễ của Tống Lễ Khanh và Bùi Tinh Húc.
Hắn đứng trong đêm tối, đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được Tống Lễ Khanh.
“Ta tưởng ngươi sẽ không đến.”
“Uống một lần cuối cùng, về sau ta và Tinh Húc ca ca ở chung, sẽ không có cơ hội lẻn ra ngoài nữa.”
Giọng điệu Tống Lễ Khanh không mấy hứng thú.
Hôm nay y uống nhiều hơn bình thường, cũng không nói chuyện, chỉ cắm đầu uống rượu.
Quân Kỳ Ngọc trì độn lúc này mới phát hiện ra y đang buồn.
“Ngươi không vui sao?”
“Không vui.”
Tống Lễ Khanh ngà ngà men say, trả lời cũng dứt khoát.
“Bởi vì ngươi không thể uống rượu nữa sao?” Quân Kỳ Ngọc lại hỏi.
Tống Lễ Khanh lắc đầu.
“Thế là bởi vì…… Ngươi không muốn thành thân với Bùi Tinh Húc?” Quân Kỳ Ngọc truy hỏi, “Ngươi không thích Bùi Tinh Húc?”
Tống Lễ Khanh cũng lắc đầu.
“Tinh Húc ca ca là người tốt với ta nhất trên đời này, ta rất vui khi được thành thân với hắn.”
Quân Kỳ Ngọc nghi hoặc hỏi: “Vậy rốt cuộc là tại sao?”
“Ta cũng không biết.”
Hiện tại Tống Lễ Khanh không nghĩ ra sao mình lại không vui, chỉ là vô thức buồn thế thôi.
Quân Kỳ Ngọc không nhận được câu trả lời mà mình muốn nghe.
Chỉ cần Tống Lễ Khanh nói một câu y không thích, hoặc là y không muốn, Quân Kỳ Ngọc sẽ không chút do dự dẫn y rời khỏi Bùi Tinh Húc, rời khỏi nơi này.
“Tiểu biểu đệ.”
Tống Lễ Khanh gọi hắn một tiếng, hốc mắt ửng đỏ.
“Ta sợ.”
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của y, lòng Quân Kỳ Ngọc mềm nhũn.
“Sợ cái gì?”
“Ta không biết, ta chỉ là sợ.”
Tống Lễ Khanh lẩm bẩm, nằm sấp xuống bàn, chìm vào giấc mộng.
Quân Kỳ Ngọc ngồi ở bên cạnh y, không nhúc nhích.
Hắn cầm bình rượu, uống vài ngụm rượu mạch, vị rượu cay kích thích cổ họng hắn, lo lắng trong lòng cũng bùng cháy lên.
Tống Lễ Khanh nằm trên bàn bắt đầu nói mớ, trong miệng y không biết đang nỉ non cái gì.
Quân Kỳ Ngọc kề sát lại gần, mới nghe rõ y đang nói gì.
“Không thành thân…… Không thành thân…… Không bao giờ thành thân nữa……”
Tống Lễ Khanh yếu ớt xua tay, hoảng sợ chống cự.
Quân Kỳ Ngọc cuối cùng cũng biết y đang sợ cái gì.
Y sợ thành thân.
Y sợ giẫm lên vết xe đổ.
Y sợ từ một vực sâu này đi vào một vực sâu khác.
Cơn ác mộng của Tống Lễ Khanh còn chưa dừng lại, y bắt đầu nói mê sảng, kèm theo tiếng khóc nức nở.
“Đừng đánh ta…… Đau…… Đau quá…… Đừng đánh ta, đừng đánh ta…… Ta sai rồi, ta biết sai rồi, Quân Kỳ Ngọc……”
Trái tim của Quân Kỳ Ngọc bị ba chữ này kích thích.
Tổn thương mình gây ra cho y, đã ăn sâu vào xương tủy rồi.
“Ta sai rồi…… Ta không nên thành thân với ngươi, không nên làm Thái tử phi, ô ô ô……”
Tống Lễ Khanh khóc lên, bắt đầu chỉ là tiếng thút thít, lúc sau, thành dồn dập nức nở, hô hấp trở nên đình trệ.
Nước mắt y chảy dài xuống, khóc đến cả người run lên.
Quân Kỳ Ngọc ôm lấy y, tiếng nức nở của Tống Lễ Khanh mới chậm rãi ngừng lại, y cuộn tròn người, giống như một con thú nhỏ chịu quá nhiều thương tích giấu mình đi.
“Xin lỗi, Lễ Khanh, xin lỗi.”
Quân Kỳ Ngọc rưng rưng nước mắt, khàn giọng nói xin lỗi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]