Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Quân Kỳ Ngọc, Bùi Tinh Húc nhếch khóe miệng.
Hắn thu hồi ánh mắt, đứng lên.
“Đi theo ta, Thái tử điện hạ.”
Bùi Tinh Húc ngồi xổm xuống, dang tay với Quan Sinh.
“Quan Sinh, lại đây nào, ta dẫn con đi tìm cha con chơi nhé.”
Quan Sinh do Bùi Tinh Húc nuôi nấng, cho nên rất thân thiết với hắn, ngay cả bánh ngọt cũng không thèm để ý, lập tức bổ nhào vào trong lòng hắn.
Bùi Tinh Húc cười bế cậu bé lên, lau vụn bánh dính trên miệng bé.
“Ngoan quá.”
Quân Kỳ Ngọc đi theo phía sau hắn, vòng một vòng lớn, đến một vườn ngự uyển, phía Bắc không thích hợp trồng những loại hoa quý, nhưng cỏ cây trong vườn ngự uyển này lại sinh trưởng rất tốt, mấy bông hoa mẫu đơn tranh nhau khoe sắc.
“Ngươi nói cha của Quan Sinh…… Là ai vậy?” Quân Kỳ Ngọc nhịn không được hỏi.
Bùi Tinh Húc quay đầu lại nhìn hắn nói.
“Ngươi nhìn thấy thì sẽ biết thôi.”
Giữa vườn ngự uyển có một chiếc xích đu, lúc này đang có một người ngồi trên đó, dựa vào dây thừng ngủ gật.
Liếc thấy bóng lưng gầy gò mảnh khảnh kia, đồng tử Quân Kỳ Ngọc giãn ra.
Khoảnh khắc này nhịp tim hắn như ngừng đập, hô hấp đình trệ, toàn thân cứng đờ, âm thanh và cảnh vật xung quanh cũng biến mất, chỉ còn lại người kia, bóng người mà hắn thương nhớ ngày đêm.
Chỉ dựa vào bóng lưng thôi, hắn cũng không nhận lầm!
“Lễ…… Lễ Khanh!”
Quân Kỳ Ngọc buột miệng thốt ra cái tên mà hắn đã niệm hàng trăm hàng vạn lần trong lòng.
Bóng người trên xích đu đứng bật dậy, vô thức quay đầu lại nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Quân Kỳ Ngọc nín thở, quên mất cả hô hấp.
Khuôn mặt này hắn sớm chiều ở chung, giống như diện mạo khi đó ở phủ Kỳ Lân.
Mi thanh mục tú, mũi ngọc tinh xảo, môi mỏng khẽ nhấp, y mặc áo bào cổ tròn màu trắng thuần, búi tóc công tử, đơn giản lại thanh nhã, làm lu mờ cả những bông hoa mẫu đơn đỏ rực trong vườn.
Đúng là y!
Không ai có thể thay thế được Tống Lễ Khanh!
Một giây này, tựa như trôi qua hàng tỉ năm.
“Lễ Khanh!”
Giọng Quân Kỳ Ngọc khàn khàn, không tự chủ được gọi tên y.
Dưới chân cũng không ngăn được chạy về phía y.
Nhưng khi nghe thấy tiếng gọi này, Tống Lễ Khanh đột nhiên biến sắc, giống như nghe thấy giọng nói của ác quỷ, mặt đầy hoảng sợ, trực tiếp nhảy khỏi xích đu, chạy về hướng ngược lại.
Chỉ là do quá hoảng sợ nên y đã ngã thẳng vào bụi hoa mẫu đơn.
“Ai u……”
Tống Lễ Khanh ngã ai u một tiếng, lúc y đỡ ngọc quan ló đầu ra khỏi bụi hoa, trên tóc còn dính mấy cánh hoa.
Quân Kỳ Ngọc ngẩn ra một lúc, nhìn hành động của đối phương rõ ràng là đang sợ mình, điều này khiến Quân Kỳ Ngọc đau lòng, nhưng nhìn dáng vẻ chạy trốn của y, trông vừa vụng về lại……Đáng yêu.
“Lễ Khanh, ngươi……”
Quân Kỳ Ngọc muốn đi tới, nhưng lại bị Bùi Tinh Húc giữ lại, lắc đầu với hắn.
Quân Kỳ Ngọc chỉ có thể đứng bất động tại chỗ.
Bùi Tinh Húc bế Quan Sinh đi qua.
“Lễ Khanh, là ta đây.”
Tống Lễ Khanh nghe thấy giọng nói ôn tồn nhã nhặn của Bùi Tinh Húc, mới giống như tìm thấy cứu tinh.
Sau đó y kéo Bùi Tinh Húc vào trong bụi hoa, cùng nhau trốn.
“Lễ Khanh, ngươi trốn cái gì vậy?”
“Suỵt——”
Tống Lễ Khanh đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Bùi Tinh Húc im lặng.
Bùi Tinh Húc có thể làm theo, nhưng Quan Sinh không hiểu y, cho rằng y đang chơi trò trốn tìm, cười khúc khích.
“Cha, cha……”
Quan Sinh vừa nhìn thấy Tống Lễ Khanh đã cười không thấy mắt đâu, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Bùi Tinh Húc, bước vài bước nhỏ nhào lên người Tống Lễ Khanh, ôm cổ Tống Lễ Khanh cọ loạn một trận, phát ra thanh âm trong trẻo mềm mại.
“Cha, chơi!”
“Ai nha……”
Tống Lễ Khanh như gặp đại địch, nhéo cánh môi đỏ mọng của Quan Sinh.
“Không phải chơi, là chạy trốn!” Tống Lễ Khanh nghiêm túc cảnh cáo nó.
Quan Sinh nào biết chạy trốn là trò chơi gì, vui vẻ cười khúc khích không ngừng.
Lúc này Bùi Tinh Húc mới hiểu suy nghĩ của Tống Lễ Khanh, nhỏ giọng nói: “Không cần trốn đâu, bây giờ chúng ta an toàn rồi.”
“Hắn đi rồi?” Tống Lễ Khanh thận trọng hỏi.
“Ừm.” Bùi Tinh Húc trả lời.
Tống Lễ Khanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói: “Vậy chúng ta chờ một lát hẵng ra ngoài, tránh để hắn tìm thấy.”
Bùi Tinh Húc thăm dò hỏi: “Lễ Khanh, ‘hắn’ ngươi nói là ai vậy?”
Tống Lễ Khanh mím môi, lộ vẻ mặt sợ hãi.
“Đại ma đầu.”
“Đại ma đầu?” Bùi Tinh Húc nhịn cười hỏi.
“Đúng, là đại ma đầu…… Ngươi chớ đừng nói ra, hắn là phu quân trước kia của ta.” Tống Lễ Khanh hạ thấp giọng, nghiêm túc nói, “Hắn muốn bắt ta về hành hạ.”
Bùi Tinh Húc: “Hành hạ ngươi? Hành hạ thế nào?”
“Đánh ta mắng ta, làm ta chảy máu, còn không cho ta ăn cơm, bắt ta làm bài tập cho hắn, đáng sợ lắm.”
“Đương nhiên là nhớ!” Tống Lễ Khanh trả lời, “Đối với ta, hắn là người xấu nhất, đại ma đầu độc ác tàn nhẫn nhất thế gian, hắn còn là Thái tử, chúng ta nhất định đừng để hắn tìm thấy.”
“Vậy thì đúng thật là một kẻ xấu.” Bùi Tinh Húc hùa theo y nói, “May là hắn đi rồi, nào, chúng ta dẫn Quan Sinh đi ngồi xích đu thôi.”
Tống Lễ Khanh gật đầu, bước ra khỏi bụi hoa, y ngồi lên xích đu trước, sau đó bế Quan Sinh đặt trên đùi, còn Bùi Tinh Húc thì đẩy ở phía sau.
Tiếng cười một lớn một nhỏ, có vẻ hài hòa vô cùng.
Cùng Quân Kỳ Ngọc đứng phía sau không ăn nhập với nhau.
Bùi Tinh Húc ra hiệu, để một người hầu tới thay mình, dẫn Quân Kỳ Ngọc ra xa một chút.
Quân Kỳ Ngọc vội vã hỏi: “Lễ Khanh, y……”
“Thật ra ta đã tìm thấy huyết thung dung, Quân Kỳ Ngọc, ngươi nói, đây có tính là ông trời đang thiên vị ta không?” Bùi Tinh Húc không có lập tức trả lời hắn.
Quân Kỳ Ngọc khẽ cau mày.
Người tìm thấy huyết thung dung, tại sao không phải là hắn?
Có phải ông trời đang trừng phạt hắn làm quá nhiều chuyện ác, ngay cả tâm nguyện cứu người mình yêu cũng không muốn tác thành?
Mọi thứ về y giống như không liên quan đến mình…..Đây là sự trả thù độc ác nhất mà ông trời ban cho hắn.
“Khi nào?”
Trong mắt Bùi Tinh Húc lóe lên một tia khác thường, tựa hồ như đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
“Vốn là ta muốn lừa người, là một tháng trước, nhưng có lẽ cũng không cần, là nửa năm trước.”
“Cái gì?!”
Quân Kỳ Ngọc ngạc nhiên hét lên.
“Đúng vậy, nửa năm trước ta đã đón Tống Lễ Khanh trở về Lâu Lan.”
Quân Kỳ Ngọc quả nhiên nổi giận, nhưng nắm tay siết chặt của hắn lại buông lỏng ra.
“Tại sao ngươi không nói cho ta biết? Ngươi rõ ràng biết ta chờ đến….Vất vả như vậy.”
Ngữ khí Quân Kỳ Ngọc không cường ngạnh ngang ngược như trước, ngược lại có chút sa sút.
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết chứ? Ngươi đáng bị báo ứng như vậy, không phải sao? Ta có nghĩa vụ gì phải nói cho ngươi?”
Bùi Tinh Húc nói một hơi dài, nhịn không được ho khù khụ.
Ho đến khăn dính máu, hắn mới điều hòa hô hấp nói.
“Quân Kỳ Ngọc, ngươi cũng thấy rồi, hiện tại bệnh huyết kiệt của ta đã nguy kịch, một cây huyết thung dung kia căn bản không đủ để cứu hai người.” Bùi Tinh Húc thở dốc nói, “Nhưng ta vẫn chọn để y sống, ngươi biết không? Từ đầu tới đuôi, ta yêu y cũng không kém gì ngươi, thậm chí còn hơn!”
Quân Kỳ Ngọc vô lực phản bác.
“Ngươi nói đúng.” Quân Kỳ Ngọc yếu ớt khoát tay, “Dù ta có muốn chứng minh, ta có thể từ bỏ mạng sống vì y, cũng không có cơ hội này.”
“Ta nói những thứ này với ngươi, không phải muốn so đo với ngươi.” Bùi Tinh Húc, “Là nói cho ngươi biết, ta có đủ tư cách để yêu y, có đủ tư cách để y làm vương hậu của ta. Mà ngươi, Quân Kỳ Ngọc, ngươi đến muộn rồi, lần này ngươi thua, ta hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa giữa hai chúng ta, ngoan ngoãn tham gia lễ thành hôn của ta và Lễ Khanh, ngoan ngoãn chứng kiến y hạnh phúc.”
Quân Kỳ Ngọc nhìn về phía Tống Lễ Khanh, ánh mắt dịu dàng giống như ánh ban mai.
Lần này…… Hắn không muốn kịch liệt ngăn cản Bùi Tinh Húc nữa.
Không phải hắn không muốn ngăn cản, mà là Tống Lễ Khanh không chịu nổi hắn giày vò nữa.
“Nếu như y thật sự có thể hạnh phúc. . Ta, ta sẽ không cản ngươi. Lễ Khanh bình yên vô sự trở về, ta đã rất vui rồi.”
Đôi mắt Quân Kỳ Ngọc nặng trĩu, bên trong chứa đầy nỗi buồn bị kìm nén.
Bùi Tinh Húc bất ngờ, hắn đã học được cách nhân nhượng rồi.
“Y cũng không phải là bình yên vô sự.” Bùi Tinh Húc thở dài một tiếng, “Ngươi cũng thấy, mặc dù y nhớ tất cả mọi thứ, nhưng tâm trí bị tổn thương, đại phu nói hiện tại tâm trí y giống như một đứa bé bảy tám tuổi, không tìm ra nguyên nhân bệnh, nửa năm qua có chữa thế nào cũng không khỏi.”
Lòng Quân Kỳ Ngọc chợt nhói lên, đau đớn.
Chẳng trách Tống Lễ Khanh hành động giống như một đứa trẻ.
Bảy tám tuổi… tại sao lại là lúc bảy tám tuổi?
Bởi vì đó là những ngày vô ưu vô tư nhất của Tống Lễ Khanh, cho nên y mới dừng lại ở tuổi đó.
“Đứa nhỏ Quan Sinh này cũng thật kỳ lạ.” Bùi Tinh Húc nói, “Ta luôn dạy nó nói chuyện, gọi ta là cha, nhưng nó không bao giờ mở miệng. Ta còn tưởng nó bị câm, kết quả khi ta đón Lễ Khanh về, lần đầu tiên nhìn thấy Lễ Khanh nó đã ôm chầm lấy gọi cha không ngừng, duyên phận trên thế gian này thật kỳ diệu, có lẽ kiếp trước nó và Lễ Khanh chính là cha con, kiếp này vận mệnh an bài muốn tiếp tục đoạn nhân duyên này.”
Quan Sinh sinh ra trong quan tài Tống Lễ Khanh nằm, vận mệnh chú định, giữa bọn họ cũng thân mật giống như máu mủ.
Thời điểm Bùi Tinh Húc nói, đôi mắt ốm yếu sáng lên một chút.
“Người Quan Sinh nhìn thấy đầu tiên chính là Lễ Khanh.” Quân Kỳ Ngọc nói.
“Ta cũng xem như là nghĩa phụ của nó đi.” Bùi Tinh Húc dừng một chút lại nói, “Không biết khi lớn lên đứa nhỏ này có nhớ tới ta hay không.”
Quân Kỳ Ngọc cảm nhận được hắn đang mất tinh thần.
“Ngươi đang muốn gửi gắm sao?”
“Ta sẽ cố gắng kéo dài hơi tàn, đợi đến khi nó có ký ức rồi chết.”
Bùi Tinh Húc cười rộ lên.
“Ta muốn cùng Lễ Khanh dùng bữa tối, Thái tử điện hạ, xin cứ tự nhiên.”
“Ta có thể đi theo……Nhìn Lễ Khanh không?”
Bùi Tinh Húc sửng sốt, Quân Kỳ Ngọc chưa bao giờ phải hèn mọn như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]