Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
“Quân Kỳ Ngọc.”
Giọng nói Tống Lễ Khanh khản đặc, gần như bị gió lấn át, Quân Kỳ Ngọc sát lại gần một chút, nhìn khuôn mặt gầy gò góc cạnh của y.
“Ừm?”
“Ngươi đi đi.”
“Cái gì?”
Tống Lễ Khanh vẫn mềm lòng.
Không phải mềm lòng với Quân Kỳ Ngọc, mà là mềm lòng với thân phận Thái tử Cảnh Quốc. Hắn là tương lai của Cảnh Quốc, là hoàng đế sau này soi sáng trăm họ, nếu Cảnh Quốc không có người thừa kế, nhất định thiên hạ sẽ đại loạn, chiến tranh nổi lên khắp nơi, dân chúng lầm than.
“Ngươi đi đi, không cần phải để ý đến ta.” Tống Lễ Khanh lặp lại lần nữa.
Ánh mắt Quân Kỳ Ngọc nhất thời cứng đờ: “Ngươi……”
“Không phải là ta thương tiếc ngươi.” Tống Lễ Khanh làm sáng tỏ nói, “Chỉ là ta thương tiếc muôn dân thiên hạ.”
Quân Kỳ Ngọc hiểu ý của y.
“Không có ngươi, ta không làm minh quân được, Lễ Khanh, ngươi và ta cùng sống trở về Cảnh Quốc.” Quân Kỳ Ngọc xúc động nói.
Đôi mắt Tống Lễ Khanh khô khốc, ngơ ngác nhìn hắn nói: “Ta không giúp gì được cho ngươi, mắt ta đã mù, sức sống đã cạn, không có khả năng tìm được huyết thung dung, nói những lời này thì có ích lợi gì chứ?”
“Ngươi không được nói lời chán nản như vậy! Ta đã…… Đã bỏ rơi ngươi một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai đâu!”
Quân Kỳ Ngọc gấp đến mắt đỏ hoe, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Lễ Khanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3506170/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.