Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Cáo thị tìm người dán bên ngoài tường thành, bu chật ních người, bọn họ kinh ngạc trước số tiền thưởng lớn, tấm tắc lấy làm lạ, ai ai cũng ảo tưởng mình chính là người may mắn trời cao rủ lòng thương kia.
Không ai chú ý đến bên ngoài đám đông, có một người quần áo tả tơi, nhếch nhác vô cùng. Đầu đông tuyết đã bắt đầu rơi, ngoài trời gió lạnh rét căm căm, y chỉ quấn một chiếc bao bố rách để chống lạnh, tay cầm một cây gậy gỗ, vô tình va phải người bên cạnh.
Người nọ lập tức nổi điên lên.
“Mắt bị mù à? Tên ăn mày thối!”
“Xin lỗi.”
“Đừng dựa gần ông, đen đủi! Cút cút cút!”
Người kêu ăn mày nhẹ nhàng cúi đầu xin lỗi, thay đổi hướng, di chuyển chậm rãi, mới thuận lợi thoát khỏi đám đông.
Y dựa vào tường thành có thể chống gió lạnh một chút, chậm rãi ngồi xuống, sau đó ngồi trên đất, thở dốc một lát, mới dùng mảnh vải cột mái tóc rối bù, khuôn mặt mới hơi lộ ra.
Chính là Tống Lễ Khanh đi bộ từ kinh thành đến Gia Dụ Quan.
Y tỉnh dậy trong một chiếc quan tài.
Về phần đã hôn mê bao nhiêu ngày, Tống Lễ Khanh cũng không biết, y chỉ biết mình phát sốt, ý thức mơ hồ không rõ, đột nhiên giọng nói của Quân Kỳ Ngọc liên tục vang lên trong đầu y, y càng rơi sâu vào thống khổ, cả người cứ thế gục xuống…..
Lúc Tống Lễ Khanh tỉnh dậy, có một người nằm bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3506158/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.