“Hôn ước? Thần cùng……Điện hạ có hôn ước từ khi nào vậy?”
“Ngươi bớt làm bộ làm tịch đi!”
Quân Kỳ Ngọc cố gắng tìm ra sở hở từ khuôn mặt mờ mịt của y.
Tống Lễ Khanh lắc đầu nói: “Tới bây giờ thần cũng không biết, hôn ước mà Điện hạ nói là chuyện khi nào.”
Quân Kỳ Ngọc mất kiên nhẫn, nếu không phải ở ngay trước điện Thái Hòa, có lẽ hắn đã nổi điên tại chỗ rồi.
“Phụ hoàng gọi ta về kinh, trong thánh chỉ còn ám chỉ nhiều lần tới hôn sự giữa ta và ngươi, không phải ngươi ở kinh thành xúi giục sao? Có gan xúi giục hoàng đế, nhưng lại không có gan nhận, còn giả vờ vô tội, cái gì cũng không biết?!”
Tống Lễ Khanh có trăm miệng cũng không biện bạch được, ngoại trừ nhìn thấy hoàng đế trong kỳ thi đình* ra, thì y chưa từng có may mắn nói nửa câu với hoàng đế.
( *) Thi đình: Kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì Quân Kỳ Ngọc thấy y không trả lời, đoán là do mình nói trúng. “Hết lời để nói rồi? Ta không biết ngươi dựa vào đâu mà dám, dựa vào tình cảm bạn học mười năm trước? Liền cho là ta sẽ xem trọng ngươi sao? Nằm mơ đi!” Tống Lễ Khanh há miệng, một nỗi chua xót khó tả dâng lên. Hóa ra ký ức mà y coi như trân bảo, ở trong mắt Quân Kỳ Ngọc lại không đáng giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa-khuong-duong/4017033/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.