Tạ Quốc Mân chẳng sợ hãi gì mấy, trước giờ đã vào đồn mấy lần, sợ thì sợ nhưng đã có chút kinh nghiệm, giả bộ bình tĩnh hỏi, “Ai cho phép mấy người tự ý xông vào nhà dân! Mấy người dám lục soát?! Lệnh lục soát đâu?”
Cảnh sát dẫn đầu dường như đã sớm đoán được Tạ Quốc Mân sẽ hỏi như vậy, lập tức đáp, “Mười phút nữa sẽ có.”
Tạ Quốc Mân cực kỳ tức giận, giùng giằng bò dậy, bất ngờ đụng đầu vào một người cảnh sát, bèn quát, “Mấy người không thể bắt tôi!”
Anh cảnh sát kia lộ vẻ mặt vô tội, giang hai tay, nói “Không hề bắt.”
Tạ Quốc Mân nhìn tường người xung quanh, giận tới mức giọng run run, “Tôi… tôi phải đi…”
Cảnh sát tạo thành vòng vây quanh Tạ Quốc Mân, kín tới mức nước chảy cũng không lọt. Cảnh sát dẫn đầu đáp, “Xin cứ tự nhiên.”
Tạ Quốc Mân thấy người này quen quen, hình như đã gặp trong đồn cảnh sát nào đó rồi, chắc ngứa mắt mình nên mới cố ý thế này đây. Tạ Quốc Mân giận suýt ngất, muốn chen qua tường người, nhưng chen không nổi, “Mấy người không tránh ra, tôi đi thế nào được?!”
Cảnh sát dẫn đầu nghiêm trang nói, “Chúng tôi nhận được tin nặc danh báo có án bắt cóc, mong anh phối hợp điều tra với cảnh sát, ít nhất là cho tới khi xác nhận rõ thông tin.”
Tạ Quốc Mân ngơ người. Bắt cóc? Báo án?
Đào Thanh Phong không thấy rõ tình huống bên ngoài, hai cánh tay đau nhức không cách nào đứng dậy nổi, sắc mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, khẽ nói, “Tay… tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa-gioi-giai-tri/1384588/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.