Đào Thanh Phong bỏ cái bình nhỏ, sổ ghi chép, bao thuốc lá và vài món đồ của Đào Thanh vào trong túi đen lại, sau đó cất vô nơi sâu nhất của tủ treo quần áo. Đào Thanh Phong có dự cảm những món đồ này là đầu mối cần thiết để tìm hiểu về khoảng thời gian đã qua của Đào Thanh.
Mặc dù trong trí nhớ có khái niệm mơ hồ, nhưng Đào Thanh Phong vẫn chưa rõ ‘sa long’, ‘quán bar’ là nơi như thế nào. ‘Quán bar’ hẳn là giống như quán rượu ở thời cổ đại, chỉ khác nhau ở chỗ khách tới đó ăn uống xong rồi còn nhảy tới nhảy lui. Về phần ‘sa long’, chính là tập họp của quán bar, khách sạn, nhà tắm, nhưng có chế độ khắt khe, không phải ai muốn vào cũng vào được. Đào Thanh Phong thầm nghĩ có lẽ vì mình chỉ có chút kiến thức nông cạn về chúng, cho nên không cách nào hiểu được hết ý nghĩa những vật Đào Thanh để lại.
Trăm nghe không bằng một thấy. Nho gia đề cao tự thể nghiệm, bởi vậy Đào Thanh Phong cảm thấy phải đi thử một lần mới biết rõ được. Dĩ nhiên Đào Thanh Phong không dám tới Duyệt Thành Đại Sa Long. Nơi đó có người biết rõ Đào Thanh, đến đó chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới. Nên tới một quán bar nhỏ hơn, ít người hơn để ‘thể nghiệm’. Sa long có chế độ hội viên rõ ràng, để sau này có cơ hội sẽ vào.
Tựa như việc Đào Thanh Phong tìm hiểu về ‘người hâm mộ-fan’. Lúc đầu ngay cả tại sao họ thích Đào Thanh, Đào Thanh Phong cũng không rõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa-gioi-giai-tri/1384581/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.