“Cắt!” Hùng Tử An hô. Đào Thanh Phong diễn tốt, nhưng người diễn cùng thì… “Kỳ Kỳ, chú ý nét mặt! Làm lại nào! Quận chúa đối mặt với thanh niên tài giỏi tuấn tú lại ôn hòa như hoàng tử Quảng Tích giúp đỡ, nên…” “Hoa si sao?” Lưu Kỳ Hồi chọc cười. “Hoa si cái gì?! Gọi là có thiện cảm… dù sao hiện quận chúa cũng không biết đó là thúc thúc của mình của mình. Nhưng không thể quá khoa trương, chẳng phải phim thần tượng đâu!” Lưu Kỳ Hồi bĩu môi, lúc trước từng đóng một vài phim thần tượng nên bị nhiễm thói quen. Cảnh đầu tiên xuất hiện trong phim Lưu Kỳ Hồi đã như chim nhỏ líu ríu làm nũng vây quanh hoàng hậu Quy Ninh, lập tức bị Hùng Tử An phê bình không nương tay. May mắn, sau mấy lần phê bình, Lưu Kỳ Hồi đã ghi nhớ, không cố ý phạm những lỗi ngu xuẩn kiểu đó nữa. Lưu Kỳ Hồi tự đắn đo biến hóa thần thái của quận chúa Si Lộc, hẳn phải là sự tò mò của một tiểu cô nương đối với hoàng tử Quảng Tích. Đào Thanh Phong thầm nghĩ theo như tính tình lễ độ của hoàng tử Quảng Tích, không thể làm như không thấy. Như vậy nên nhìn tiểu cô nương với ánh mắt thế nào đây? Đào Thanh Phong bỗng nhớ tới tình cảnh năm đó đi dạo phố bị mọi người nhìn chăm chú, đầu hơi nghiêng, ánh mắt dịu dàng, nhìn quận chúa. Lưu Kỳ Hồi không chút phản ứng, hoặc phải nói đợi có phản ứng thì đã muộn. Chung Ngọc Kiểu và Hùng Tử An đồng thanh hô, “Tiếp đi!” Ý là Đào Thanh Phong thêm một ánh mắt, Lưu Kỳ Hồi đáp lại như thế nào thể hiện sự lý giải của Lưu Kỳ Hồi đối với nhân vật. Lưu Kỳ Hồi nói, “Đạo diễn, cô Chung, thầy Đào, một lần nữa.” Thật ra Lưu Kỳ Hồi cũng không rõ ràng lắm nên đón nhận ánh mắt này như thế nào. Hùng Tử An nhắc nhở,”Si Lộc từ nhỏ lớn lên ở Tuyên Phủ, không thấy bao nhiêu nam tử thư sinh.” Chung Ngọc Kiểu vẫn tiếc lời như trước, “Y phục cũ.” Lưu Kỳ Hồi hiểu đại khái ý đạo diễn, từ nhỏ Si Lộc chỉ thấy nam tử dân tộc tục tằng ở Tuyên Phủ, lần đầu thấy một thiếu niên hào hoa phong nhã như hoàng tử Quảng Tích, nên thể hiện tò mò một chút. Có điều, cụ thể ‘tò mò’ như thế nào thì còn phải nghĩ tiếp. Nhưng Lưu Kỳ Hồi lại hoàn toàn nghe không hiểu ý Chung Ngọc Kiểu. Thật ra ý của Chung Ngọc Kiểu là: hai người cố tình mặc quần áo cũ rách vào thành, lúc đối mặt với thiếu niên tuấn tú như hoàng tử Quảng Tích, trong lòng quận chúa phải có cảm xúc xấu hổ. Nếu Chung Ngọc Kiểu diễn đoạn này, sẽ lặng lẽ đưa tay ra sau lưng, giấu lỗ rách trên ống tay áo. Lần đầu tiên Đào Thanh Phong được người ta gọi là ‘thầy’, lại thấm nhuần tư tưởng của thánh nhân ‘trong ba người đi chung ắt có một người là thầy ta’, cảm thấy nên chia sẻ một chút kinh nghiệm của mình. Năm đó Đào Thanh Phong thi đậu Thám hoa, cưỡi ngựa dạo phố, trên đường người tấp nập, không thiếu các thiếu nữ nhiệt tình vây xem. Nhưng khi Đào Thanh Phong nghiêm túc chú ý cô nương nào, người ấy lại lập tức xấu hổ cúi đầu dời mắt đi. diễn.đnaf/l/qeq.íyd',don Cho nên Đào Thanh Phong nói với Lưu Kỳ Hồi, “Diễn xấu hổ thì cúi đầu.” Lưu Kỳ Hồi bừng tỉnh, gật đầu liên tục, “Đúng ha!” Chỉ có Đào Thanh Phong nhắc là Lưu Kỳ Hồi có thể áp dụng ngay. Hùng Tử An và Chung Ngọc Kiểu im lặng nhìn theo bóng lưng Đào Thanh Phong với ánh mắt nghiền ngẫm. Đào Thanh Phong nhìn một cái, Lưu Kỳ Hồi lập tức dời mắt, khẽ nhéo vạt áo bạc màu một cái. Tất nhiên máy quay không bỏ qua chi tiết nhỏ này. Hùng Tử An vô cùng hài lòng. “Kỳ Kỳ tiến bộ rất nhiều! Cảnh này có thể cho vào trailer.” Trailer?! Đào Thanh Phong lục tìm trong trí nhớ, biết trailer đại khái là một đoạn video ngắn, tập trung những khúc hấp dẫn của phim, thu hút sự quan tâm của người xem. Các nhân vật chủ yếu sẽ có mặt. Hiện giờ nếu làm trailer, hình ảnh của mình hẳn chỉ có cảnh viết ‘Hoài Nhân’ ngày hôm qua thôi. “Ông Hùng, ông phải chọn sao cho nhìn tôi thật oai phong đó!” Chung Ngọc Kiểu cực kỳ nhẹ nhõm vì đã hoàn thành nhiệm vụ trong ngày đúng thời hạn, cười nói giỡn. “Lấy đoạn cô cỡi ngựa đấu sói kia, đủ oai phong chưa?!” Hùng Tử An nói xong, cho Chung Ngọc Kiểu và Lưu Kỳ Hồi về nghỉ ngơi trước, còn Đào Thanh Phong và các vai quần chúng tiếp tục ở lại nghiên cứu cảnh hoàng tử Quảng Tích giơ lệnh phù cứu người. Lúc này Đào Thanh Phong đã hiểu tại sao cả mình và đạo diễn đều cảm thấy có gì đó sai sai. Bởi vì trong đoạn đưa lệnh phù, hoàng tử Quảng Tích vừa có hoài nghi vừa có tinh thần trọng nghĩa muốn cứu người đủ loại cảm xúc trộn chung, chưa phân được thứ nào là chính. Một người dù vẻ mặt có phong phú cách mấy cũng không thể đồng thời thể hiện hết ba bốn loại tâm tình lên mặt, phải có một cái là chủ mới được. Đào Thanh Phong không hề biết mình đã vô thức ngộ ra ‘cảm giá chính phụ’. Là điều rất nhiều diễn viên dù diễn nhiều năm vẫn không thể lĩnh ngộ. Diễn viên biểu diễn quả thật cần phong phú đa dạng, có lúc tâm tình nhân vật cũng biến hóa vô cùng phức tạp. Nhưng trong mỗi cảnh, nhân vật luôn có một loại cảm xúc quan trọng nhất cần nhấn mạnh. Cảm xúc hoài nghi đã được đẩy ra sau nhờ Chung Ngọc Kiểu gợi ý. Còn dư lại tinh thần trọng nghĩa, theo Đào Thanh Phong đây mới là tâm tình chủ yếu nhất của hoàng tử Quảng Tích lúc này. Ở bài ‘Chính khí’ trong Lục Ngôn hoàng tử Quảng Tích có nhắc tới: thư sinh thấy chuyện bất bình, dùng bút thay đao. Lăn lộn trong quan trường một đoạn thời gian, Đào Thanh Phong rất dễ dàng kích phát tinh thần trọng nghĩa. Về phần thiếu niên trẻ người non dạ ngoài mạnh trong yếu chỉ là phụ, biểu hiệnc việc đối nhân xử thế không quá thành thục mà thôi. Năm đoạn trong phim đều thể hiện tâm tính thiện lương của hoàng tử Quảng Tích, như vậy tinh thần trọng nghĩa tự nhiên phải chiếm địa vị chủ yếu. Mặc dù không ai dạy, nhưng Đào Thanh Phong tự suy: hoàng tử Quảng Tích trong kịch bản cũng không phải hoàng tử Quảng Tích chân chính trong lịch sử. Đào Thanh Phong cần lĩnh ngộ là hoàng tử Quảng Tích trong kịch bản. Nhưng kịch bản cũng căn cứ từ tài liệu lịch sử, cứ ứng với tài liệu nguyên thủy trong sách sử, ắt sẽ không hiểu sai nhân vật. Hùng Tử An thấy biểu hiện của Đào Thanh Phong lúc quát lớn quân phản loạn khẽ nhíu mày, mặc dù giọng hơi run, nhưng tay cầm lệnh phù vô cùng vững chắc nhìn thuận mắt hơn lúc nãy nhiều. dinlễn.dna'fl/qleeq.quý,đl.;knôn Vài vai quần chúng đứng không đúng chỗ, phải làm lại một lần, cảnh này đã nhanh chóng quay xong. Cảnh hôm qua, Hùng Tử An chỉ đơn thuần cảm động vì Đào Thanh đã nghiêm túc tìm hiểu về ‘Hoài nhân’ và cách viết tấu chương thời Đại Hưng. Những việc đó dù cực khổ, mặc dù đáng quý nhưng ai có lòng cũng có thể làm. Còn hôm nay, chỉ vài câu chỉ dẫn nho nhỏ đã lập tức bừng tỉnh nắm bắt được cái nào chính cái nào phụ. Khi quay còn tự thêm một ánh mắt, không thể không nói rất có linh tính. Đã ở Tinh Huy bảy tám năm vẫn chưa nổi được, chẳng lẽ là anh hùng không có đất dụng võ? Hoặc lâu nay tích lũy dần giờ mới có cơ hội thể hiện?! Sau khi kết thúc công việc, Hùng Tử An quyết định sẽ xem đoạn phim của Đào Thanh Phong trước. Sau mười lăm phút xem, Hùng Tử An thầm nghĩ: phải nói là gỗ mục nở hoa mới đúng. Quỷ mới biết tại sao lúc này Đào Thanh Phong lại thông suốt rồi! Dù là gì thì cũng tuyệt đối không thể bỏ lỡ, phải nắm lấy cơ hội, khai thác ngay! Đào Thanh Phong lên xe của mình ăn cơm, chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi. Đoàn phim có phát cơm hộp, nhưng cơm tập thể không ngon lắm, các diễn viên đều tự ăn riêng, thỉnh thoảng mới ăn cơm hộp của đoàn phim. Mỗi ngày Tô Tầm đều mua cơm sẵn cho Đào Thanh Phong. Hôm nay thấy Đào Thanh Phong quay xong vẫn còn rất hăng hái, Tô Tầm lại căng thẳng, sầu lo dâng lên… “Anh Đào có chuyện gì vui à? Lại nhắn tin với phó giáo sư Nghiêm?” Tô Tầm lo lắng hỏi. Đào Thanh Phong vừa nhận lấy hộp cơm Tô Tầm đưa vừa đáp, “Trông tôi đang vui lắm à? Chỉ đang nghĩ về chuyện ở trường quay hôm nay thôi. Đúng rồi, cậu nhắc tôi mới nhớ, tối qua ngủ thiếp đi vẫn chưa trả lời vấn đề thầy Nghiêm nhắn.” Tô Tầm thấy Đào Thanh Phong móc điện thoại ra nhắn tin, thật muốn tìm một miếng đậu hủ đập đầu chết đi cho rồi. Đào Thanh Phong soạn một đoạn dài, lại cảm thấy không phải mấy đoạn tin nhắn là có thể nói rõ ràng được. Người đọc sách có giác ngộ ‘học sách thánh hiền, mọi sự rộng mở’. Đối với người đã được học thuyết của Nho học rửa tội như Đào Thanh Phong điều muốn nói thực sự quá nhiều cho nên xóa hết, chỉ gửi một câu ‘Lần tới gặp mặt nói chuyện tiếp.’ Đào Thanh Phong cất điện vào, vô thức nhớ lại những việc đã trải qua hôm na: Chung Ngọc Kiểu ‘không biết xấu hổ’ bưng máy quay; đổi thành đặt bàn tay, nhắc nhở có vết chai; Lưu Kỳ Hồi lén giấu ống tay áo; cảm giác chính phụ trong diễn biến tâm lý của nhân vật… Đào Thanh Phong bất giác bắt đầu tự hỏi ngày mai phải quay màn thứ ba của hoàng tử Quảng Tích như thế nào. Bản lĩnh đã đọc qua sẽ không quên giúp Đào Thanh Phong dễ dàng nhớ hết những nội dung liên quan đến cảnh của mình. Thậm chí từng dấu chấm, hay những đoạn giảng giải trong kịch bản Đào Thanh Phong cũng nhớ rõ. Giờ phút này, Đào Thanh Phong mới phát giác… thì ra nghề diễn viên còn có nhiều thứ như vậy… Mỗi một động tác, một ánh mắt, một biến hóa trên gương mặt… Cảm giác ‘sứ mạng trở thành diễn viên’ đã vô thức tiến vào tiềm thức của Đào Thanh Phong. Đột nhiên, di động đổ chuông. Đào Thanh Phong cho là tin nhắn của Nghiêm Đạm, vui vẻ móc điện thoại ra xem. Không ngờ lại là một dãy số lạ. Tin nhắn chỉ có một câu, nhưng đã khiến Đào Thanh Phong lập tức cảm thấy vô cùng căng thẳng một cách vô cớ. “Chơi đủ chưa?” Số điện thoại của ai? Đào Thanh Phong đang muốn hỏi Tô Tầm đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở ghế trước, điện thoại lại rung, tin nhắn thứ hai tới tiếp. Đào Thanh Phong trợn to mắt nhìn, tóc gáy dựng đứng. Tiềm thức cảnh báo có lẽ không nên hỏi Tô Tầm. Bời vì dường như Đào Thanh đang giấu chuyện gì đó cực kỳ bí mật, không thể phơi bày trước ánh sáng. “Chơi đủ rồi thì mau trở về phục vụ đại gia.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]