Tiếng réo trong bụng càng lúc càng to, Lỗ Tư Mậu sợ đánh thức các bạn cùng lớp nên lấy chăn che cái bụng béo của mình. Nhưng tiếng réo dường như không hề giảm đi chút nào. Đúng lúc Tiểu Mập Mạp càng ngày càng cảm thấy đói, một giọng nói nhỏ đột nhiên truyền đến từ bên cạnh: "Tiểu Mập Mạp?" Đó là giọng nói của Niệm Niệm. Vì rèm đã kéo lại nên căn phòng nơi cậu bé ngủ trưa hơi tối, nhưng Lỗ Tư Mậu vẫn có thể nhìn rõ, có thêm ba cái đầu nhỏ đang lặng yên bên cạnh giường cậu bé. Ba người Niệm Niệm, Điềm Điềm, Khương Húc tụ tập quanh giường của Tiểu Mập Mạp, tiếng bụng đói của Tiểu Mập Mạp đã đánh thức Khương Húc, Khương Húc lại đánh thức Niệm Niệm và Điềm Điềm dậy, sau đó ba người lặng lẽ đi tới đây. Sợ bị giáo viên để ý, ba đứa trẻ ngồi xổm ở đó như kẻ trộm, Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Mập Mạp, cậu có đói không?" Lỗ Tư Mậu nhẹ nhàng ngồi dậy, đang định lắc đầu tỏ vẻ không đói, nhưng bụng lại kêu lên. Lỗ Tư Mậu: "..." Niệm Niệm lấy từ trong lòng n.g.ự.c cô bé ra một quả trứng: "Đây, ăn nhanh đi, ăn xong sẽ không đói." Khương Húc cũng lấy ra một quả trứng đưa tới: "Nếu ngày mai cậu tặng quà cho tôi, tôi sẽ đưa quả trứng này cho cậu." Điềm Điềm cũng đưa ra một quả trứng: "Còn của tớ nữa, buổi trưa cậu ăn ít như vậy nên tụi tớ đã giữ lại trứng cho cậu đó. Nếu cậu đói bụng, chúng tớ sẽ đưa trứng cho cậu. Chúng tớ đoán đúng rồi, cậu thật sự đói bụng rồi này. Ha ha." Lỗ Tư Mậu lập tức cầm trong tay ba quả trứng, ba đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cậu bé trong căn phòng tối tăm, hai mắt Lỗ Tư Mậu đột nhiên đỏ lên. Cậu bé không biết tại sao mình lại muốn khóc, mặc dù bây giờ rõ ràng cậu bé đang rất vui mừng. Tuy nhiên, Lỗ Tư Mậu là một cậu bé ngoan, nghe lời giáo viên, nhẹ nhàng nói: “Nhưng không thể ăn trong giờ ngủ trưa.” Niệm Niệm nhẹ nhàng trả lời: "Không sao đâu, cứ im lặng ăn đi, sẽ không bị phát hiện." Khương Húc cũng hối thúc nói: “Ăn nhanh đi, đói bụng đương nhiên là phải ăn.” Điềm Điềm cũng nói: "Đúng vậy, Tiểu Mập Mạp, ăn nhanh đi!" Với sự khuyến khích của ba người bạn, Lỗ Tư Mậu cuối cùng cũng bí mật hoàn thành ăn xong trứng, bụng cậu bé cuối cùng cũng ngừng cồn cào. Thấy các bạn trong lớp chưa dậy và cô giáo cũng không đi tới, bốn đứa nhìn nhau, tớ nhìn cậu, cậu nhìn tớ, cảm thấy vui mừng vì đã làm việc xấu mà không bị phát hiện. Lỗ Tư Mậu ăn xong trứng, ba đứa nhỏ cạnh giường lại quỳ trên mặt đất, lén lút bò về giường như kẻ trộm. Theo lịch tựu trường tháng chín, lớp năng khiếu ngoại khóa dành cho các bạn nhỏ cũng sắp được khai giảng. Chuyện là Niệm Niệm tự thấy bản thân mình đánh nhau quá kém nên đã tha thiết nài nỉ Giang Trầm đăng ký lớp Taekwondo, vừa có thể rèn luyện sức khỏe vừa học được kỹ năng chiến đấu. Còn một bạn nhỏ khác là Khương Húc cũng vì đánh không lại bạn, lòng tự trọng bị sỉ nhục nghiêm trọng nên đã đăng ký học chung lớp năng khiếu với Niệm Niệm. Trùng hợp thế nào mà Niệm Niệm và Khương Húc lại gặp được hai anh em Lỗ Tư Mậu và Lỗ Tư Nghĩa trong lớp Taekwondo này. Kể từ ngày đánh nhau đó, tuy rằng đám Lỗ Tư Mậu đã trở thành bạn tốt với Niệm Niệm, nhưng cô bé không hề hay biết thì ra Lỗ Tư Mậu cực kỳ lợi hại. Giống như bây giờ, đám nhóc ngồi trong phòng tập Taekwondo, Niệm Niệm ngồi cạnh Khương Húc, nhìn hai bạn nhỏ Lỗ Tư Mậu và Lỗ Tư Nghĩa tỉ thí giữa sân, lúc này cô bé mới phát hiện Tiểu Mập Mạp lại có thể đánh bại anh trai vừa cao vừa khỏe hơn cậu bé. Mặc dù lớp Taekwondo mới bắt đầu mấy ngày trước, Niệm Niệm cũng biết Tiểu Mập Mạp rất đáng gờm, thế nhưng hôm nay cô bé mới được mở mang tầm mắt về sức mạnh của bạn mình. Cũng may hôm nay Niệm Niệm đấu với Tiểu Mập Mạp, cậu bé vẫn luôn nhường cô bé. Nếu không thì Niệm Niệm rất có khả năng sẽ bị Tiểu Mập Mạp đ.ấ.m hạ chỉ bằng một quyền. Sau màn thể hiện xuất sắc của Đại Mập Mạp và Tiểu Mập Mạp, thầy giáo Taekwondo nói: “Tiếp theo các em sẽ đánh theo cặp giống như Lỗ Tư Mậu và Lỗ Tư Nghĩa để thầy xem mấy ngày nay mọi người học có tiến bộ không?” Những bạn nhỏ được thầy giáo gọi tên sẽ ghép thành một cặp và lên thi đấu, thời gian thi đấu của mỗi cặp khoảng một đến hai phút và cuộc thi sẽ không dừng lại cho đến khi xác định được người chiến thắng. Niệm Niệm nhìn thấy Khương Húc đi lên, bạn nhỏ đấu với cậu nhóc lớn hơn mình một tuổi. Thực lực của Khương Húc rất mạnh, cậu nhóc còn chưa ra chiêu mà cậu bạn đối diện đã nhận thua rồi. Khương Húc chỉnh lại võ phục trên người, khí phách hiên ngang đắc thắng, bước từng bước xuống dưới. Niệm Niệm nhìn Khương Húc đang dương dương tự đắc, liền quay ngoắt khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên. Không lâu sau, thầy giáo đã gọi tên Niệm Niệm, lần này người đấu với Niệm Niệm là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất ở đây, bé chỉ mới ba tuổi, ít hơn Niệm Niệm một tuổi. Niệm Niệm nhìn thấy bạn nhỏ ít tuổi hơn mình đi lên phía trước, cô bé cũng đứng dậy rồi đi theo. “Cặp đấu tiếp theo là bạn nhỏ Niệm Niệm và bạn nhỏ Hạo Hạo của chúng ta.” Thầy giáo làm động tác hạ tay xuống trước mặt hai bạn nhỏ: “Được rồi, trận đấu hiện tại bắt đầu.” Sau đó thầy giáo đứng sang bên cạnh, sẵn sàng hướng dẫn cho bọn trẻ, tránh để các bạn nhỏ bị thương. Nhưng vào lúc thầy thả tay xuống và lùi ra thì trước khi mọi người có thể nhìn rõ động tác đó là gì thì đã thấy Niệm Niệm bốn tuổi bị bé Hạo Hạo ba tuổi quật ngã xuống tấm đệm mềm mại. Thầy giáo: “...” Niệm Niệm: “...” Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, đám trẻ bên dưới cười ầm lên. Bởi vì trong số các bạn nhỏ ở đây, thời gian Niệm Niệm giữ kiên trì là ngắn nhất, không đến hai giây đã bị đánh bại, chưa kể là đứa trẻ kia còn nhỏ tuổi hơn cô bé. “Ha ha ha.” Ngay cả Khương Húc cũng cười lớn: “Niệm Niệm ơi, rõ ràng buổi trưa em ăn cơm no rồi mà sao mới một chốc đã bị Hạo Hạo đánh bại thế này?” Niệm Niệm nằm sấp trên tấm đệm, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Khương Húc, Tiểu Mập Mạp cũng trừng mắt nhìn Khương Húc. Khương Húc bị nhìn chằm chằm: “...” Rõ ràng cậu nhóc nói đúng sự thật mà, tại sao cả hai người họ đều trừng mắt với cậu thế? Thầy giáo cũng có chút kinh ngạc: “Chắc là bạn nhỏ Niệm Niệm vẫn chưa chuẩn bị tốt, như thế này đi, chúng ta cho Niệm Niệm cơ hội đấu thêm lần nữa được không nào?” Các bạn nhỏ đồng thanh trả lời: “Được ạ.” Niệm Niệm lại có cơ hội chiến đấu liền lập tức đứng dậy, cô bé chuyển động tay chân, nhìn về phía Tiểu Hạo Hạo đang đứng trước mặt, nói với giọng chị lớn: “Tiểu Hạo Hạo, lần này Niệm Niệm sẽ không nhường em đâu.” Giống như lời thầy giáo nói, khi nãy Niệm Niệm chưa chuẩn bị tốt nên mới bị Hạo Hạo đánh bại. Lần này cô bé nhất định sẽ tập trung tinh thần, dùng toàn bộ sức lực, nhất định sẽ chuyển bại thành thắng thôi! “Hạo Hạo không cần chị nhường đâu.” Tiểu Hạo Hạo vô cùng tự tin trả lời. Niệm Niệm mím môi, lần này sau khi thầy giáo hô bắt đầu, Niệm Niệm chủ động tấn công, miệng “ha” một tiếng liền xông lên muốn quật ngã Tiểu Hạo Hạo bằng một chiêu! Nhưng mà — “Rầm” một tiếng, vừa đúng ba giây, có một bạn nhỏ bị quật ngã xuống tấm nệm mềm. Khán giả im lặng một giây, sau đó là một trận cười vang. Bởi vì lần này, người bị quật ngã vẫn là bạn nhỏ Niệm Niệm, có điều lần này cô bé đã tiến bộ, kiên trì hơn so với vừa nãy một giây sau đó mới bị bạn nhỏ Hạo Hạo ba tuổi đánh bại. Niệm Niệm vùi mặt vào tay, cô bé không muốn rời khỏi tấm đệm nữa. Xấu hổ quá đi. Thầy giáo lấy tay che miệng, kìm nén nụ cười trên môi: “Nhóm hai bạn nhỏ này thể hiện cũng rất tốt, Niệm Niệm cũng rất giỏi, chỉ có điều mới bắt đầu học nên thua là chuyện hết sức bình thường.” Nhưng Niệm Niệm lại không cảm thấy được thầy giáo an ủi, tại sao Tiểu Hạo Hạo cũng mới học Taekwondo mà cậu bé có thể đánh bại cô bé, chẳng lẽ là vì Niệm Niệm yếu hơn Hạo Hạo nên mới thua sao? Niệm Niệm uể oải đi xuống, Tiểu Mập Mạp nhìn Niệm Niệm nói: “Không sao đâu Niệm Niệm, lần sau tớ dạy cậu Taekwondo, tớ và anh tớ đã luyện tập hơn một năm rồi, thầy giáo cũng khen tớ học tốt, tớ có thể dạy cho cậu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]