Chương trước
Chương sau
Niệm Niệm nhìn trái nhìn phải, thấy bộ quần áo nào cũng đẹp đến mức cô bé gần như không thể chọn được một bộ. Nghe theo những lời giới thiệu của quản lý cửa hàng, Niệm Niệm mang một bộ hán phục màu đỏ lộng lẫy đến phòng thử đồ để mặc thử.
Lúc Niệm Niệm thay xong quần áo đi ra, Giang Trầm thấy con gái mình như trở thành một người khác, phía trên Niệm Niệm mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, bên trên thêu hoa lá tinh xảo. Phía dưới là chân váy xếp ly màu đỏ trắng, sau lưng còn có áo choàng màu đỏ. Áo choàng khoác trên vai, hơi kéo xuống đất…
Tóc của Niệm Niệm được kẹp bằng hai chiếc kẹp tóc nhỏ dễ thương, những chiếc kẹp tóc cũng được trang trí bằng những phụ kiện nhỏ nhắn được đính trên chiếc kẹp vô cùng phù hợp với bộ hán phục này, những chiếc phụ kiện tóc nhỏ nhắn và tinh xảo khẽ đung đưa theo chuyển động của Niệm Niệm. Niệm Niệm khiến Giang Trầm cảm thấy cô bé đã thật sự trở thành người của thời xưa. Tiểu cô nương bước ra khỏi cung thật đáng yêu, tao nhã, xinh đẹp quá!
Thậm chí, một số nhân viên đứng gần đó đều không nhịn được khen ngợi cô bé: "Woa, Niệm Niệm thật sự rất hợp với bộ trang phục này, thật là đẹp quá đi!"
Niệm Niệm đi tới trước mặt ba cô bé, có chút ngượng ngùng hỏi: "Ba ơi, trông con có ổn không ạ?"
Giang Trầm cười dịu dàng nói: "Con vô cùng xinh đẹp, không có bé gái nào xinh đẹp hơn Niệm Niệm đâu."
Niệm Niệm dùng hai tay cầm nhẹ hai bên phần váy lên, xoay một vòng nhỏ, nói với ba: "Ba ơi, ba chụp cho Niệm Niệm một tấm ảnh gửi cho mẹ xem nhé."
Niệm Niệm và ba cô bé có cùng suy nghĩ, Giang Trầm lấy điện thoại di động ra gọi video cho Thẩm Minh Dữu đang quay phim ở nơi khác. Sau khi kết nối điện thoại, Niệm Niệm nóng lòng đẩy ba ra và cầm lấy điện thoại, nhìn vào điện thoại và nói: "Mẹ ơi, mẹ ơi, Niệm Niệm trông có đẹp không ạ?"
“Đẹp quá, con gái của mẹ thật xinh đẹp nha…” Thẩm Minh Dữu khen con gái qua điện thoại nhiều đến mức khiến Niệm Niệm đỏ mặt.
Sau cuộc gọi video với mẹ, Niệm Niệm đã đi thử thêm một vài bộ quần áo, bộ nào trông Niệm Niệm cũng rất xinh đẹp. Ngay cả quản lý cửa hàng bên cạnh cũng nói rằng sẽ thật tuyệt nếu Niệm Niệm có thể làm người mẫu đại diện quần áo trẻ em của cửa hàng.
Khi Giang Trầm hỏi Niệm Niệm thích bộ đồ nào nhất, Niệm Niệm đã hoàn toàn bối rối, cô bé cảm thấy mình thích tất cả các bộ đồ bởi vì tất cả đều rất đẹp, xoắn xuýt đến mức không thể lựa chọn được.
Niệm Niệm thay quần áo đến mệt lả, ngồi xuống ghế, mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ để đầu óc nghỉ ngơi. Sau đó lại vô tình phát hiện ra, ở nơi cô bé nhìn chằm chằm treo một bộ trang phục khác với những bộ còn lại. Trong chốc lát, mắt Niệm Niệm sáng lên.
Giang Trầm không chắc chắn lắm nên hỏi: “Niệm Niệm thật sự muốn mua cái này hả?”
Niệm Niệm gật đầu khẳng định: “Con thật sự muốn cái này.”
Tất nhiên Giang Trầm phải chiều theo con gái, thế là hai ba con cứ như vậy đã quyết định xong trang phục Niệm Niệm sẽ mặc trong hoạt động của nhà trẻ. Mua sắm xong, Giang Trầm vốn muốn đưa Niệm Niệm về nhà, nhưng có lẽ Niệm Niệm mua quần áo đến mức nghiện rồi, nhất quyết muốn kéo ba đến trung tâm thương mại, nói Niệm Niệm đã có quần áo mới rồi, cũng phải mua cho ba vài bộ quần áo mới.
Giang Trầm nghe được lời này từ con gái yêu của mình thì rất cảm động, Niệm Niệm muốn chọn cho ba những bộ quần áo mới, một đứa bé hiếu thảo như vậy ai mà không yêu cho được?
Giang Trầm mỉm cười, ôm Niệm Niệm đi tới khu quần áo nam của trung tâm thương mại.
Giang Trầm ôm Niệm Niệm, đang chuẩn bị đi vào một cửa hàng quần áo nam, Niệm Niệm vỗ cánh tay anh, chỉ về phía bên kia.
"Con muốn đổi cửa hàng sao?"
Niệm Niệm gật đầu, Giang Trầm đành phải làm theo lời của cô bé.
Dưới sự hướng dẫn của Niệm Niệm, cuối cùng hai ba con cũng dừng lại trước một cửa hàng.
“…” Giang Trầm nhìn lên phía trên cửa hàng có đề dòng chữ “quần áo dành cho nam trung niên và lớn tuổi”, anh có chút bất an nói: “Niệm Niệm muốn mua quần áo ở đây cho ba à?”
Niệm Niệm leo xuống khỏi người anh, đứng trước cửa hàng quần áo gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ đúng ạ, chính là ở đây.” Sau đó cô bé không cho Giang Trầm cơ hội từ chối đã nắm tay anh đi vào trong cửa hàng.
Người phục vụ trong cửa hàng nhìn thoáng qua đã nhận ra hai ba con Giang Trầm và Niệm Niệm, nhưng có chút không hiểu, hai ba con sao lại đến cửa hàng quần áo dành cho trung niên và người già của bọn họ, lập tức hỏi: "Niệm Niệm đi mua quần áo cho ông nội à?"
Niệm Niệm lại chỉ vào Giang Trầm phía sau: "Không ạ, con muốn mua cho ba con."
Người phục vụ: "...?"
Giang Trầm: "...!"
Lần này giúp ba chọn quần áo, Niệm Niệm không bối rối chút nào, áo polo của nam trung niên, quần ống rộng bằng vải lanh, áo phông cotton nguyên chất dành cho người già...
Niệm Niệm chọn từng cái một, cuối cùng cô bé đã chọn ra một chiếc áo sơ mi hoa màu đỏ và xanh lá cây. Niệm Niệm nhớ rằng cô bé đã thấy rất nhiều người lớn tuổi mặc đồ như vậy khi đi bộ trên đường, vì vậy, chiếc áo hoa này chắc chắn rất phù hợp với người lớn tuổi!
Niệm Niệm cầm lấy chiếc áo sơ mi hoa, quay đầu ánh mắt long lanh nhìn Giang Trầm: "Ba, lần sau ba có thể mặc chiếc áo sơ mi này đưa Niệm Niệm đi học được không?"
Bây giờ là thứ sáu, đến khi đi học là thứ hai tuần sau, ba cô bé sẽ mặc chiếc áo này và đưa cô bé tới trường.
Giang Trầm: "......"
Giang Trầm vô cùng khó hiểu, tại sao quần áo Niệm Niệm chọn cho anh đều là quần áo của đàn ông trung niên, chẳng lẽ trong suy nghĩ của cô bé, anh đã già như vậy rồi sao? Còn chiếc áo sơ mi hoa này... thật sự…là một chiếc áo quá lòe loẹt, nó có thật sự phù hợp với anh không vậy?
Giang Trầm cố gắng sửa lại thẩm mỹ của Niệm Niệm: "Niệm Niệm, những bộ quần áo này là người già mặc, không hợp với ba..."
"Phù hợp, phù hợp, rất phù hợp ạ."
Niệm Niệm để lộ ra vẻ mặt đáng thương: "Niệm Niệm rất thích chiếc áo này, ba chỉ mặc một lần thôi, có được không? Nhất định sẽ rất đẹp."
Niệm Niệm vẫn đang suy nghĩ những lời của Điềm Điềm về việc cưới ba cô bé, nhưng khi Điềm Điềm lớn lên, ba cô bé đã là một ông già, mà một cô bé dễ thương như Điềm Điềm chắc chắn không muốn cưới một ông già.
Nghĩ mà xem, chắc chắn ba sẽ trông rất xấu xí khi mặc cái áo này. Ngày mai khi nhìn thấy người ba xấu xí của mình, chắc chắn Điềm Điềm sẽ không nghĩ rằng ba cô bé đẹp trai nữa. Bằng cách đó, khi lớn lên Điềm Điềm sẽ không muốn kết hôn với ba cô bé, vậy thì Niệm Niệm sẽ không còn phải rơi vào tình thế khó xử nữa.
Niệm Niệm vô cùng mong chờ nhìn ba. Cô bé rất muốn ba mình đồng ý mặc chiếc áo sơ mi hoa này, cô bé chắp hai tay lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn ba mình.
"....." Giang Trầm nhìn thấy trong đôi mắt long lanh của Niệm Niệm hiện lên hai chữ "Làm ơn, làm ơn đi". Do dự một lát, anh nghĩ, nếu Niệm Niệm thích đến như vậy, anh hy sinh một lần thì có làm sao đâu?
**
Rất nhanh đã đến sáng thứ hai, Giang Trầm hơi do dự một chút nhưng vẫn mặc chiếc áo hoa mà Niệm Niệm đã nhắc đi nhắc lại mấy lần.
Hai ba con thu dọn đồ đạc xong thì đi thẳng đến cổng nhà trẻ, hôm nay là ngày nhà trẻ tổ chức hoạt động trang phục Trung thu. Ngay khi vừa đến cổng trường, họ đã nhìn thấy những đứa trẻ mặc các loại trang phục cổ trang đa dạng, đưa nhìn qua thì thấy có rất nhiều công tử thế gia và đại tiểu thư, sau khi mặc trang phục đẹp như vậy dường như bọn trẻ đều đi lại rất dè dặt, thực sự rất dễ thương.
Các giáo viên còn cẩn thận trải thảm đỏ ngay lối vào, các bạn nhỏ đi lên thảm đỏ và bước vào khuôn viên trường thật trông thật trang trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.