Chương trước
Chương sau
Thẩm Minh Chương nhìn về phía anh, nhẹ giọng nói: "Lúc đó đối với Minh Dữu mà nói, Niệm Niệm chính là tất cả của em ấy, chỉ cần Niệm Niệm xảy ra chuyện gì, Thẩm Minh Dữu có khả năng không sống nổi."
Tim Giang Trầm như bị người bóp nghẹt lại, hoàn toàn không thở nổi.
Anh nhớ rõ có một lần Thẩm Minh Dữu đã gọi cho anh một cuộc điện thoại, trong điện thoại Thẩm Minh Dữu nói với anh, Niệm Niệm vẫn chưa nói được khiến cô có chút lo lắng, lúc đó anh đã trả lời thế nào.
Bản thân Giang Trầm mãi đến ba tuổi vẫn chưa biết nói, anh tự kiêu cho rằng Niệm Niệm giống ba, là trường hợp đặc biệt sau này nhất định cũng sẽ là thiên tài trong mắt người khác. Đối với chuyện Niệm Niệm hai tuổi còn chưa nói được Giang Trầm vốn không để trong lòng, lúc đó dường như anh rất bình tĩnh trả lời Thẩm Minh Dữu: "Không sao, chờ Niệm Niệm lớn lên một chút sẽ tốt thôi."
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng những lời nói tưởng chừng như bình thường của mình lại có thể làm tổn thương Thẩm Minh Dữu, khiến Thẩm Minh Dữu hiểu lầm rằng anh không quan tâm đến Niệm Niệm.
Trong lúc cô lo lắng bất an vì vấn đề của con gái thì anh lại chỉ nói một câu hờ hững với cô. Khi đó, chắc là cô đã cảm thấy vô cùng thất vọng về anh.
Sau khi Thẩm Minh Chương dùng góc độ chuyên nghiệp phổ cập cho Giang Trầm biết về bệnh trầm cảm và tỉ lệ khả năng có thể tái phát thì trong phòng trở nên rất yên tĩnh, một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng.
Thẩm Minh Chương biết Giang Trầm cần thời gian tiêu hóa chuyện này nên một lát sau, anh ấy mới nói: “Anh có nhớ tâm nguyện của Niệm Niệm ở tập cuối ⟪Mẹ Là Siêu Nhân⟫ không?”
Giang Trầm nhớ lại ngày cuối cùng Niệm Niệm ghi hình chương trình, cô bé đã được tổ đạo diễn chương trình dẫn đến một phòng phỏng vấn nhỏ. Ở đó, mỗi đứa trẻ đều được đạo diễn hỏi tâm nguyện của bản thân là gì. Khi ấy Niệm Niệm đã trả lời rằng: “Niệm Niệm hy vọng, mẹ có thể luôn vui vẻ.”
Lúc đó Niệm Niệm như một em bé thiên sứ, đôi mắt tuyệt đẹp trong vắt, nói ra tâm nguyện giản dị lại tốt đẹp của bé.
“Niệm Niệm nói con bé hy vọng mẹ luôn vui vẻ.” Thẩm Minh Chương thở dài, giọng nói có chút thay đổi, anh ấy nói: “Tâm nguyện của Niệm Niệm không phải tùy tiện đâu, mặc dù tuổi con bé còn nhỏ nhưng lại là một đứa trẻ rất nhạy cảm. Con bé có thể cảm nhận được trước kia mẹ mình không hề vui vẻ, cho nên nguyện vọng của con bé chỉ là hy vọng sau này mẹ có thể luôn vui vẻ.”
Dù cho Thẩm Minh Dữu có cố gắng biểu hiện bình thường trước mặt cô bé nhưng Niệm Niệm và cô sớm chiều ở chung, dù cô có che giấu tâm trạng của mình tốt đến đâu cũng sẽ có những lúc bị lộ ra, hơn nữa Niệm Niệm là một đứa trẻ rất nhạy cảm, mẹ vui hay không cô bé đều có thể cảm nhận được.
Sau khi cảm nhận được thì cảm xúc của Thẩm Minh Dữu sẽ ảnh hưởng đến Niệm Niệm. Trước kia Niệm Niệm không nói nhiều, hầu hết thời gian đều là ngồi yên lặng một chỗ tự mình chơi đùa, mọi người nghĩ rằng đó là do đứa trẻ có tính cách yên tĩnh nhưng thật sự là tính cách yên tĩnh của Niệm Niệm rất có thể là do bị Thẩm Minh Dữu ảnh hưởng. Hiện giờ, cô bé được ba mẹ vô cùng yêu thương, lại cảm nhận được sự vui vẻ của mẹ nên Niệm Niệm cũng dần trở nên cởi mở hơn.
Sau khi Thẩm Minh Chương nói xong, Giang Trầm suy sụp đứng đó một lúc lâu vẫn không động đậy.
Rời khỏi khách sạn, Giang Trầm đi thẳng tới sân bay đến nơi lại tiếp tục lái xe đến phim trường nơi Thẩm Minh Dữu quay phim, nhưng anh dừng xe ở bên ngoài thật lâu cũng không có mở cửa bước xuống.
**
Trên máy bay quay lại thành phố A, Giang Trầm đã mơ một giấc mơ dài.
Anh mơ tới khoảng thời gian sau khi Thẩm Minh Dữu về nước, tái xuất ở làng giải trí một lần nữa, cô đã dẫn theo Niệm Niệm tham gia chương trình giải trí ⟪Mẹ Là Siêu Nhân⟫.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.