Sợ Niệm Niệm tự mình trùm chăn đến nghẹt thở, anh cố gắng xốc chăn đang đắp trên người cô bé ở trên giường. Nhưng tay anh vừa dùng sức kéo chăn ra, đã bị một bàn tay nhỏ bé thò ra từ trong chăn đánh một tiếng "Bốp". Niệm Niệm đánh xong lại nhanh chóng rụt bàn tay nhỏ bé của mình về. Giang Trầm hơi dở khóc dở cười: "Niệm Niệm, sao con lại vô lý thế." [Không xong, xem ra tổng giám đốc Giang của chúng ta lại muốn cùng con gái bảo bối của mình giảng đạo lý, tổng giám đốc Giang ngài tỉnh táo chút, hiện tại con gái cần ngài dỗ dành, không cần ngài cùng bé con giảng đạo lý nha!] [Niệm Niệm: Mỗi lần ba đều nói con vô lý, rõ ràng con là bé cưng hiểu chuyện nhất!] Giang Trầm cũng cho rằng Niệm Niệm là cục cưng coi trọng đạo lý nhất, cho nên anh cho rằng chỉ cần anh nói như vậy, Niệm Niệm sẽ không chịu thua sẽ xốc chăn lên, nói đạo lý với ba, nhưng lúc này anh tính sai rồi. Trong chăn truyền đến giọng nói rầu rĩ của Niệm Niệm: "Con chính là không nói lý như vậy đó." Mẹ đi mà không chào Niệm Niệm, ba nói sáng sớm tỉnh dậy là Niệm Niệm có thể gặp mẹ, kết quả ba lại nói dối, người lớn đều không nói đạo lý, tại sao Niệm Niệm phải nói đạo lý. Nghe được giọng nói suy sụp của Niệm Niệm, trong lòng Giang Trầm cũng không thoải mái lắm, anh đang nghĩ nên an ủi con gái như thế nào, chợt nghe thấy một tiếng thở dài nho nhỏ trong chăn truyền đến. Niệm Niệm nhỏ giọng nói: "Hôm nay, Niệm Niệm phải làm Niệm Niệm phản nghịch." Hai ngày trước Niệm Niệm có nghe Triệu Nhất Dương nhắc tới, cậu nhóc có một người anh họ phản nghịch, làm cho ba mẹ cậu nhóc rất đau đầu, Niệm Niệm không hiểu phản nghịch là có ý gì, anh Nhất Dương giải thích, phản nghịch chính là không nói đạo lý, nếu ba đã nói Niệm Niệm vô lý, vậy Niệm Niệm hôm nay coi như một Niệm Niệm phản nghịch đi. "..." Giang Trầm cảm thấy vô cùng buồn cười, anh nhịn cười hỏi: "Xin hỏi Niệm Niệm phản nghịch thế nào?" "Không rời giường, không đánh răng, không rửa mặt, không ăn cơm, không hoàn thành nhiệm vụ..." Niệm Niệm tỉ mỉ đếm từng hành vi phản nghịch mình sắp sửa làm. Giang Trầm: "Niệm Niệm, đây không phải phản nghịch, đây là lười." Niệm Niệm: "..." Giang Trầm không nhịn được, cười ra tiếng. Niệm Niệm ở trong chăn nghe được tiếng cười của ba càng tức giận hơn. Niệm Niệm bị ba cười, cô bé che chăn kín nặng nề hừ một tiếng. Giang Trầm nhận ra được con gái càng tức giận, đành phải xin lỗi: "Niệm Niệm, ba không nên cười." "Nhưng ba đã cười." "Cho nên ba nói sai rồi." "Xin lỗi cũng vô dụng." "Vậy Niệm Niệm nói cho ba biết, như thế nào mới có tác dụng?" "Làm thế nào cũng vô dụng." "…" [Ha ha sáng sớm đã có thể thưởng thức cảnh tổng giám đốc Giang của chúng ta dỗ con gái, không uổng công tôi dậy sớm, cố ý ngồi canh phòng livestream.] [Không được chê cười Niệm Niệm của chúng ta, hôm nay để Niệm Niệm làm một đứa bé phản nghịch đi.] [Niệm Niệm mau nổi loạn lên, để ba nếm thử sự lợi hại của Tiểu Niệm Niệm chúng ta ha ha ha!] Trong lúc Niệm Niệm đang tức giận với ba, một phòng phát sóng trực tiếp khác cũng có cục cưng tỉnh lại. Fan trong phòng phát sóng trực tiếp của Cố Ngải Phỉ, cũng đã sớm ngồi xổm canh giữ ở nơi đó, chờ phòng phát sóng trực tiếp vừa chiếu, mọi người thấy Chu Cảnh Hành và cặp song sinh đang ngủ, người tỉnh lại đầu tiên, là bạn nhỏ Chu Tử Ngải. Sau khi Tử Ngải tỉnh lại, cũng giống như các bạn nhỏ khác, bắt đầu tìm mẹ, lúc cô bé đứng lên, không cẩn thận giẫm phải anh trai, trực tiếp đánh thức Tử Dục. Bị em gái giẫm vào cánh tay rất đau, Tử Dục lập tức khóc lên. Tử Ngải thấy anh trai khóc, lại phát hiện mẹ không có ở đây, vì thế cũng khóc theo anh trai. [Ai nha, chân Tử Ngải giẫm lên Tử Dục, hình như giẫm lên rất đau.] [Cả hai đứa trẻ đều khóc, ba mau dậy dỗ dành bọn trẻ đi.] Khi khán giả đang chờ mong Chu Cảnh Hành bị tiếng khóc của cặp song sinh đánh thức và vội vàng dỗ dành các bé, Chu Cảnh Hành nằm ở trên giường cuối cùng cử động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]