Lúc này, Lâm Trình lại nhẹ nhàng nói: “Dù số tiền này không nhiều, nhưng với một đứa bé nó lại có ý nghĩa khác, để chúng ta giữ lại nó.”
Lâm Mạt Mạt không nghĩ Lâm Trình sẽ vì số tiền vài chục tệ của bé mà tranh cãi với tổ đạo diễn, hơn nữa còn thắng, lúc này ánh mắt bé nhìn Lâm Trình đầy tôn kính và biết ơn.
Ở một nơi khác, trước máy tính, nhìn hành động của Lâm Trình, đám Trần Vũ cũng đều cảm động.
“Hoá ra anh Trình cãi nhau với tổ đạo diễn là vì Lâm Mạt Mạt!”
“Hành động này của anh Trình quá tuyệt vời, cả làn đạn đều đồng lòng ủng hộ.”
Nghe những lời khen của Vương Hi và Chu Kỳ, Trần Vũ gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút buồn bực, thầm than: “Tôi nhớ EQ của Lâm Trình không cao như thế này...”
Cách đây mấy năm, khi Lâm Trình chưa tụt hạng như vậy, anh từng là giám khảo trong một chương trình tìm kiếm tài năng dành cho trẻ em, hơn nữa còn nhận xét cứng rắn đến mức có trong 10 đứa trẻ có hết 9 đứa bị anh nói tới khóc.
Không biết mấy năm nay Lâm Trình đã “trưởng thành” , hay chỉ đơn giản là với đứa trẻ giống y hệt anh này, thì anh khôn đúng hơn.
Khi về đến nhà, Lâm Trình trả lại số tiền 12,5 tệ trong tay cho Lâm Mạt Mạt.
“Cảm ơn!” Bé nhận lấy mỉm cười cảm ơn, sắc mặt Lâm Trình cũng dịu dàng hơn một chút.
Nhưng mà, chỉ trong một giây, Lâm Trình lại nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-gia-gameshow-mao-danh-baba-hoa-tinh-than/3479382/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.