“Không đẹp như cháu trai tôi đâu.”
Một vài người nhỏ giọng thầm thì thấy Lâm Mạt Mạt sau khi vứt rác xong khi đi ngang qua cổng tiểu khu, dừng lại.
Một bà lão trong số họ nhanh chóng kéo lấy bà lão đang nói chuyện bên cạnh.
“He, đừng nói nữa, cô bé đến rồi.”
“Đợi nó đi xa rồi nói.”
Vốn nghĩ Lâm Mạt Mạt sẽ đi ngay, nhưng thực tế là Lâm Mạt Mạt đã đứng yên như một cái cọc ngay cửa tiểu khu.
“Sao đứa bé này không đi nữa vậy?”
“Có phải là nó đã nghe chúng ta nói chuyện rồi không?”
“Không phải tại bà sao, tại bà nói nó không đẹp như cháu trai bà?”
“Chẳng phải bà cũng nói vậy sao?”
Mấy bà lão đổ lỗi cho nhau, sau đó thấy Lâm Mạt Mạt đi thẳng tới chỗ họ.
Khi nhìn thấy đứa trẻ đứng trước mặt, một số bà lão cười ngượng ngịu.
“Đi vứt rác à?”
“Dạ.” Lâm Mạt Mạt gật đầu.
“Người lớn trong nhà đâu?”
“Đi làm kiếm tiền rồi ạ.”
“À thế à.”
“Ở đây có kẹo và hạt hướng dương, cháu cứ lấy một ít đi.” Như muốn làm dịu những lời nói xấu sau lưng, một bà lão đã lấy một đĩa kẹo hạt đưa đến trước mặt Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt nói nhỏ một câu “Cảm ơn”, nhưng sau đó bé lại lắc đầu, nói: “Không cần ạ.”
“Bà ơi, cháu muốn hỏi, chai và hộp giấy bên cạnh hàng rào cổng là của bà ạ?”
Lâm Mạt Mạt do dự hai giây mới hỏi.
Nghe vậy, bà Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-gia-gameshow-mao-danh-baba-hoa-tinh-than/3479372/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.