Sau đó, Trương Tiểu Cường tiến lên, kéo Lâm Mạt Mạt vào nhà, mặc kệ Lâm Mạt Mạt vùng vẫy, lục lọi khắp người cô.
 
Kết quả không có gì ngoài 50 xu.
 
Trương Tiểu Cường không cam lòng túm lấy bao tải phía sau Lâm Mạt Mạt để xem.
 
Vẫn không có gì bên trong.
 
“Số tiền kia đâu? Giấu ở đâu?”
 
“Không còn nữa, tất cả đều ở đó.” Lâm Mạt Mạt chỉ vào 50 xu đồng trong tay Trương Tiểu Cường, nói.
 
“Nói nhảm! Làm sao chỉ có chừng này!”
 
Lâm Mạt Mạt lắc đầu không nói gì.
 
Lưu Thúy Phương ở một bên, than thở: “Mỗi tháng, tao chỉ có chút tiền đó, tiền trợ cấp ăn tết cũng chỉ có 50 tệ. Lúc trước tao bị gãy chân, đã lấy mua thuốc. Bây giờ làm gì còn tiền.”
 
Trương Tiểu Cường như thể tin lời bà, “khạc” một tiếng, chửi rủa: “Bà già, sao không chết quách mẹ đi, còn có gan tiêu tiền chữa bệnh!”
 
Một chuyến đi đến đây, không lấy được tiền, khiến Trương Tiểu Cường rất khó chịu.
 
Liếc nhìn Lâm Mạt Mạt, Trương Tiểu Cường nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt gã ta chuyển động, đột nhiên có một kế hoạch.
 
Nhìn thấy ánh mắt Trương Tiểu Cường khác thường đi về phí Lâm Mạt Mạt, Lưu Thúy Phương căng thẳng, một linh cảm xấu ập đến trong lòng bà.
 
“Trương Tiểu Cường, mày muốn làm gì?”
 
“Không làm gì cả, chỉ đột nhiên nghĩ tới một chuyện tốt.” Trương Tiểu Cường cười xấu xa.
 
“Nhìn kỹ lại thì con khốn này càng lớn càng xinh đẹp.” Trương Tiểu Cường đi đến trước mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-gia-gameshow-mao-danh-baba-hoa-tinh-than/3479337/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.