Đêm hoàng hôn buông xuống, cuối cùng Tô Chi cũng gặp được Hàn Huyên từ bên kia đại dương đi công tác về, người thật còn đẹp hơn trong ảnh, cũng dịu dàng hơn.
Bà mặc một thân sườn xám màu xanh lơ, giày cao gót mũi nhọn màu trắng, tôn lên đường cong lả lướt, mái tóc hơi uốn cùng với áo choàng, trên đỉnh đầu đội mũ sa trắng, lộ ra khuôn mặt dịu dàng mỹ lệ.
Đây là mẹ cô, cô chưa từng tưởng tượng ra dáng vẻ của bà, Tô Chi mới gặp đã rất thích bà, chỉ là thấy ảnh chụp không giống với người thật, mười mấy năm không gặp cô có chút không biết mở miệng như thế nào.
Ngược lại Tô Quân Bạch bên cạnh cô lại rất tích cực đi lên đón lấy vali trong tay Hàn Huyên, giới thiệu cho bà: “Mẹ, đây là Chi Chi.”
Hàn Huyên gật đầu, bà tiến lên mấy bước kéo tay Tô Chi, hốc mắt đỏ ửng.
“Chi Chi, trở về là tốt rồi, là mẹ không chăm sóc tốt cho con, mẹ xin lỗi con”
Đôi tay Tô Chi được bàn tay trắng nõn của Hàn Huyên bao lấy, mu bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp tinh tế, mang theo một chút thật e dè cùng với háo hức yêu thương.
Loại cảm giác vi diệu này không giống với mẹ nuôi Uông Tư mang đến cho cô.
Lúc đầu chưa gặp mặt, trong đầu cô đã nghĩ ra rất nhiều lời muốn nói khi gặp nhau, nhưng lúc này thấy người rồi, ngược lại cô cảm thấy mất tự nhiên không biết nói gì.
Mẹ Hàn Huyên nhìn quá mảnh mai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-gia-gameshow-cung-anh-trai-noi-tieng/3090491/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.