Chương trước
Chương sau
Tô Đông Lễ và Hàn Huyên đợi ở phòng phát sóng trực tiếp xem chương trình thấy con gái bị con trai làm liên lụy không có xe đi, lập tức cảm thấy đau lòng.

Tô Đông Lễ lên tiếng: "Tiểu Bạch bị ném trứng thối thì không sao, nhưng mà không thể để liên lụy đến Chi Chi không có xe đi.”

Hàn Huyên lo lắng sốt ruột: "Em biết Tiểu Bạch nhiều anti-fan, không ngờ lại nhiều như vậy, giới thiệu quy tắc đã kết thúc, các con chuẩn bị xuất phát rồi, Chi Chi phải tự mình bắt xe đi, vậy thì vất vả quá.”

Hàn Huyên biết con trai nhỏ có tính cách gì, nói chuyện thẳng thắn, tính tình không được tốt lắm, đôi khi làm người khác yêu thích muốn ôm chặt nó, có đôi khi làm bạn tức giận muốn tát nó.

Tô Đông Lễ gật đầu tán thành: "Đúng là rất vất vả, Chi Chi đi chơi, không phải đi để bị liên lụy, anh gọi điện thoại cho tổ chương trình.”

Hàn Huyên gật đầu: "Vâng vâng.”

“Quy tắc có thể thay đổi, các anh tìm lý do để Tô Chi đi xe, còn Tô Quân Bạch, không cần quan tâm, để nó tự đi.”

“…”

Nhận được điện thoại của ông chủ đầu tư, đạo diễn rất buồn rầu, còn may là chỉ lo lót cho một mình Tô Chi.

Trước khi họ chuẩn bị xuất phát, đạo diễn vội vã nói: "Hôm nay phát sóng trực tiếp chỉ là phần mở đầu, hình phạt chỉ dành cho khách mời, cho nên người thân có thể lựa chọn đi xe của khách mời khác để đến địa điểm ghi hình.”

Nghe thấy câu trả lời này, Tô Quân Bạch cảm thấy cũng không tệ lắm, ít nhất em gái có thể thoải mái đi qua đó.

Điền An An và Thi Bách Thủy còn chưa đi, nghe được câu này, cô ta chủ động đi tới trước mặt Tô Chi, mời với giọng nói nhẹ nhàng.

“Xin chào, chị là Điền An An, xe chị còn có chỗ trống, em có thể ngồi xe chị qua đó.”

Tô Chi: "Không cần, tôi đi cùng anh trai tôi.”

Nói đùa chứ, cô muốn tránh xa nữ chính, làm sao có thể ngồi cùng xe với cô ta, ngộ nhỡ trên đường xảy ra chuyện gì, xui xẻo thì sẽ chỉ là bia đỡ đạn cô thôi.

Điền An An vẫn nhiệt tình: "Em không cần khách sáo với chị, đều là lần đầu tiên mọi người quay chương trình, dĩ nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Đương nhiên cô ta cảm thấy Tô Chi đang khách sáo với mình, dù sao cũng là lần đầu tiên mọi người gặp nhau, nhìn khuôn mặt Tô Chi hẳn là nhỏ hơn cô ta, cậu bé thẹn thùng một chút cũng rất bình thường.

“Không hề khách sáo.” Tô Chi: "Anh trai tôi cần tôi.”

Tô Quân Bạch đứng ở bên cạnh cô nói: "Chi Chi, hay là em ngồi xe đi, không cần để ý đến anh, thật đấy, mặc dù trong chốc lát anh không tìm được xe, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc.”

Tô Chi: "…” Muốn em đi xe, có thể không cần nói tủi thân đến như vậy được hay không, anh hai.

Cô nghiêng đầu nhìn anh: "Anh là anh trai em, làm sao em có thể bỏ mặc anh chứ, cho dù là đi bộ đến đó, em cũng sẽ đi theo anh.”

Để tránh anh và nữ chính tiếp xúc với nhau, bắt đầu nảy sinh tình cảm với cô ta, trở thành nam phụ bia đỡ đạn.

Hai mắt Tô Quân Bạch lập tức rưng rưng: "Chi Chi, em thật tốt.”

Vì không để anh cô đơn một mình, cùng tiến cùng lùi với anh, không hổ là em gái của anh, thật hào sảng.

“…Ừm.” Tô Chi: "Đừng dài dòng nữa, chúng ta đi thôi.”

Nếu anh hai biết rằng chỉ vì cô muốn chặt đứt đào hoa của anh, không biết sẽ có biểu cảm gì.

Dân mạng nhìn thấy họ ở bên nhau thì hâm mộ rối rít.

Lạp Bối Bảo: “Tình cảm của anh trai và em trai tốt quá đấy, em trai tôi chỉ gọi tôi là chị lúc đòi tiền.”

Lan Khê Chi Nghị: “Ai mà không thế? Anh trai cũng chỉ biết bắt nạt tôi, chuyện gì cũng bắt tôi làm, muốn đổi anh trai.”

La Hán: “Tô Quân Bạch ở trước mặt em trai, con người không đáng ghét lắm, nhìn vừa mắt hơn nhiều.”

*

Năm nhóm khách mời từng nhóm xuất phát đến eo biển Ba Châu La Hải, hôm nay chỉ tuyên bố quy tắc, ngày mai bắt đầu chính thức ghi hình.

Họ đều có xe đưa đón của tổ chương trình sắp xếp, bốn nhóm khách mời đều đi rất nhanh, chỉ còn Tô Chi và Tô Quân Bạch.

Khách sạn Vi Thái ở gần vùng ngoại thành, không giàu có như trung tâm thành phố, xe taxi và xe ô tô riêng cũng không có nhiều như vậy, rất lâu mới gặp một chiếc.

Các cửa hàng ở tầng một của trung tâm thương mại gần khách sạn cái đóng cửa thì đóng cửa, cái bán nửa buổi thì bán nửa buổi, chỉ có mấy siêu thị mở cửa, kinh doanh cũng không được tốt, làm liên đới chung quanh cũng vắng vẻ tiêu điều.

Đây là nguyên nhân mà tổ chương trình chọn ở lại nơi này, thuận tiện gây rắc rối.



Có đôi khi dân mạng sẽ thích xem loại kịch bản trị khách mời này, dễ mang đến niềm vui.

Nhưng người bị thương chính là khách mời.

Tô Quân Bạch mở miệng: "Chi Chi, em ngồi ở đây nghỉ ngơi, anh đi tìm xe.”

Dù sao thì anh cũng đã từng ghi hình một quý, đã trải qua gian khổ lớn nhỏ, chuyện tìm xe không tính là đơn giản này, không làm khó được anh.

Tô Chi: "Không cần, em đã tìm được mục tiêu.”

“Hả? Mục tiêu gì?” Tô Quân Bạch nghe không hiểu.

Tô Chi cũng không giải thích, nhấc chân đi về hướng chiếc xe buýt dừng sát lề đường bên tay phải.

Tô Quân Bạch đành phải đi theo cô, đến gần thì nhìn thấy, chiếc xe buýt du lịch bị hỏng: "Chi Chi, xe này bị hỏng rồi, chúng ta tìm xe khác đi.”

Hơn nữa ngồi xe buýt cũng không thoải mái, quan trọng nhất chính là xe buýt có đi qua eo biển Ba Châu La Hải hay không.

“Em biết.” Tô Chi đáp một câu, rồi dạo qua một vòng quanh chiếc xe, dừng ở phía trước đầu xe đang mở.

Bác tài xế ngắt điện thoại ngẩng đầu nhìn họ: "Các cậu muốn làm gì?”

“Không cần căng thẳng, chúng cháu đang quay chương trình.” Tô Chi: "Nhìn thấy xe bác hỏng, cháu có thể thử xem.”

“Cậu biết sửa xe?” Tài xế tỏ vẻ nghi ngờ, cậu thiếu niên này trông tầm tuổi con trai ông, đừng đùa giỡn ông.

“Biết một chút ạ.” Tô Chi thấy ông do dự, cô nói tiếp: "Sửa được thì không mất tiền, không sửa được cũng không tổn thất gì cho bác.”

Nói thì nói như thế, tài xế vẫn do dự, chủ yếu là cậu bé quá trẻ, đừng để đến lúc đó không sửa được xe, còn làm cho tồi tệ hơn.

Ông đang định bảo họ rời đi, đúng lúc các du khách cùng nhau đi vệ sinh trở về nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, nói vài ba câu.

“Thử cũng không mất tiền, nhỡ sửa được thì sao?”

“Hơn nữa vẻ đẹp trai của cậu nhóc này, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ thông minh.”

“Đúng vậy, để cậu ấy thử xem, con gái tôi đã gọi mấy cuộc điện thoại thúc giục tôi, tôi còn đang vội đi biển hoa đây.”



Tài xế không thể ngăn cản được mấy dì nói vài câu, nên để cho Tô Chi sửa.

“Đưa dụng cụ cho cháu.”

Tô Chi vén tay áo chuẩn bị làm việc, bình thường cô rất hay mặc áo dài quần dài, cho nên cánh tay và chân rất trắng, thuộc dạng trắng phát sáng.

“Chi Chi, em còn biết sửa xe à?” Tô Quân Bạch khiếp sợ: "Hình như chiếc xe này không dễ sửa, em có làm được không?”

Tô Chi: "Thử xem.”

Lúc cô mười bốn, mười lăm tuổi, nghỉ hè đã làm công việc rửa xe ở cửa hàng sửa xe, việc kinh doanh của cửa hàng đó rất tốt, có lúc bác thợ sửa xe bận quá sẽ tìm cô trợ giúp, cũng dạy cô một số cách sửa xe đơn giản.

Cô học rất nhanh, bác cũng sẵn lòng dạy cô, sau này có một số chiếc xe hỏng không quá phức tạp, đều để lại cho cô sửa, sửa xe có trích phần trăm, kiếm được tiền, tất nhiên cô sẽ để tâm.

Bốn tháng học làm cho cô hiểu được rất nhiều kiến thức về xe.

Mặc dù chưa từng sửa xe buýt, nhưng về lý thuyết thì đều giống nhau.

Dân mạng xem phát sóng trực tiếp vì cách làm của Tô Chi mà bình luận sôi nổi, anti-fan yên lặng thật lâu cũng xuất hiện.

Trước kia em từng nói thích tôi: “…Không biết nên nói như thế nào? Biết rằng em trai muốn thể hiện tốt, nhưng cũng không cần phải phá hoại xe của người khác chứ?”

Làm lỡ đời đệ tử: “Đúng thế, vốn dĩ cho rằng Tô Quân Bạch đã đủ đáng ghét, không ngờ em trai anh ta càng đáng ghét hơn, đợi lát nữa làm hỏng xe, xem cậu ta xấu hổ không.”

Tiểu Bạch dịu dàng: “Mấy người làm sao biết em trai không biết sửa, nhỡ cậu ấy biết thì sao? Đến lúc đó chính các người bị mất mặt.”

Mạt Mạt Chi Chi đáng yêu nhất thiên hạ: “Đám anh hùng bàn phím các người mỗi ngày ở không đi gây sự, có phiền hay không hả? Đương nhiên Chi Chi biết sửa xe, kỹ thuật cực kỳ tốt! Các người chờ bị vả mặt đi!”



Tô Chi kiểm tra một lát, phát hiện nhíp xe quá yếu, hơn nữa bộ phận linh kiện bị mài mòn nghiêm trọng, lốp cũng đến lúc phải thay mới.



Cũng may những thứ này đơn giản, cô đều biết.

Phải mua nhíp mới, trong xe không có, chỉ có lốp xe mới.

Tô Chi thay lốp xe trước, lốp xe buýt hơi nặng, Tô Quân Bạch đến giúp cô, cho đến giờ phút này anh còn cảm thấy như giấc mơ, vậy mà em gái còn biết sửa xe.

Tô Chi tốn chút thời gian thay xong lốp xe, cô đứng lên, dùng tay cọ một chút má trái hơi ngứa, quệt lên một vệt đen.

Không chỉ không làm ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của cô, ngược lại càng đẹp trai.

“Thay lốp xong rồi, bác có thể kiểm tra một chút.”

“Ôi.” Toàn bộ quá trình tài xế đều ở bên cạnh, thỉnh thoảng cũng phụ một chút, tất nhiên biết cậu thay lốp rất thành thục, rất tốt.

“Cảm ơn, nếu không thì tôi còn không biết khi nào mới có thể rời khỏi đây.”

“Không cần khách sáo.” Tô Chi xua tay: "Xe của mọi người đi qua vịnh Ba Châu La Hải, chúng cháu đang quay chương trình, cháu và anh trai có thể đi nhờ xe mọi người đến đó không? Nhưng mà…Chúng cháu không có tiền.”

Tài xế hơi khó xử: "Có thể thì có thể, nhưng không biết hành khách có đồng ý lộ mặt hay không.”

Người dì chờ ở bên cạnh vội lên tiếng.

“Đồng ý đồng ý, các cháu đang quay chương trình à? Có phải chúng tôi cũng được lên TV hay không, người khác đều có thể nhìn thấy chúng tôi?”

“Hẳn là… Có thể.” Tô Chi nhìn thấy anh hai gật đầu mới trả lời một câu khẳng định.

Các dì nhận được câu trả lời, lập tức hưng phấn.

“Không ngờ tôi sống hơn nửa đời người còn có thể lên TV, người khác đều có thể nhìn thấy tôi, thật sự rất vui.”

“Ai mà không chứ?”

“…”

Cư dân mạng xem đến đây, đám người vừa mới bóc phốt đều câm miệng hết.

Mạt Mạt Chi Chi đáng yêu nhất thiên hạ: “Ha ha ha! Vả mặt đau không? Đã nói trước rằng Chi Chi biết sửa xe, còn đe dọa ta.”

Tôi đưa em đi: “Ha ha ha, nhìn thấy anti-fan bị vả mặt, tôi khoái, em trai cũng lợi hại quá! Còn biết sửa xe, từ hôm nay trở đi tôi chính là fan hâm mộ của em trai!”

Có được người Tiểu Bạch có được thiên hạ: “Hu hu hu, em trai đẹp trai quá, Tiểu Bạch, tôi muốn vượt quá giới hạn một phút, không, mười phút.”



Tô Chi và Tô Quân Bạch được các dì nhiệt tình nhanh chóng mời lên xe, còn nhiệt tình lấy đồ ăn vặt ra cho họ ăn.

Trên xe không chỉ có các dì, còn có mấy chú, họ cũng biết là Tô Chi đã sửa được xe, có ấn tượng khá tốt về cô.

Còn có dì sốt sắng bắt lấy tay Tô Chi nói: "Cậu bé bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn gái chưa? Dì biết không ít cô gái chất lượng tốt, giới thiệu cho cháu một đối tượng.”

Tô Quân Bạch: "Phụt ha ha —— Chi Chi, cũng không phải là em không thể gả đi, chúng ta đều rất tiến bộ.”

Tô Chi khó chịu liếc anh một cái: "…Hự không cần, cảm ơn.”

Mặc dù cô thích nhìn mỹ nữ, nhưng chỉ là thưởng thức đơn thuần, cô là gái thẳng.

“Đừng khách sáo với dì, hiện giờ không dùng được, sau này chắc chắn sẽ dùng đến, nào nào, thêm WeChat lập một nhóm trò chuyện, có việc hay không đều có thể tâm sự.”

Tô Chi: "…”

Sau này cô cũng không dùng đến, nhưng mà có thể tìm kiếm đối tượng cho anh hai, cô nghĩ như vậy, lấy di động ra trao đổi phương thức liên hệ với các dì, bị kéo vào nhóm thân thiết.

Tô Quân Bạch vừa rồi còn đang chê cười Tô Chi, không lâu sau anh cũng gặp họa.

“Chàng trai này cũng thêm vào, tuy rằng dáng vẻ cháu thanh tú nho nhã yếu đuối, không phải kiểu con gái thích, nhưng mà không sao, có dì ở đây, nhất định có thể giúp cháu tìm được đối tượng, không để cháu phải độc thân.”

Tô Quân Bạch: "…” Bất mãn >_<

Anh, nho nhã, yếu đuối, chỗ, nào!

Anh, có, cơ, bụng, sáu, múi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.