Chương trước
Chương sau
Ngày An Tuyết Tuyết về nhà bị dời lại, An Nguyệt Nguyệt vẫn ở nhờ nhà Tô Chi, buổi sáng hai người cùng nhau đi học.

An Nguyệt Nguyệt khá mẫn cảm, có thể cảm nhận được tâm trạng của người khác.

"Chi Chi, cậu không vui sao?"

Từ lúc ăn bữa sáng đến giờ Chi Chi vẫn luôn bồn chồn, trước kia Chi Chi không như vậy.

"Không có, đang suy nghĩ chút chuyện mà thôi." Tô Chi lắc đầu.

Cô đang nghĩ đến chuyện chụp ảnh đại sứ trường học với Giang Thế Lâu, cô đã từ chối mấy lần nhưng vẫn không được.

Cuối tuần này cô thậm chí còn muốn xin nghỉ không đi, kết quả giáo viên nói có thể đợi cô đến để chụp.

Cách này hoàn toàn bị bỏ.

Đây không phải là kịch bản của cô, nếu như cô chụp hình với nam chính thì không biết sau này sẽ xảy ra những biến cố gì.

Hi vọng không phải chuyện gì xấu.

"Ừm, Chi Chi là lợi hại nhất, tôi tin không có chuyện gì làm khó được cậu." An Nguyệt Nguyệt dịu dàng cười nói: "Chi Chi cố lên."

Tô Chi cảm thấy hình tượng của mình ở trong lòng cô ấy rất lớn, cô ấy cảm thấy cho dù có chuyện gì cũng khó mà làm cô gục ngã.

Tô Chi cười cười: "Cậu cũng rất lợi hại, chúng ta cùng nhau cố lên."

Được An Nguyệt Nguyệt an ủi, trong lòng Tô Chi cũng thoải mái hơn nhiều, đúng vậy, cái gì cô cũng không sợ, chuyện đến thì ra tay giải quyết là được, không có gì to tát cả.

Đến trường, Tô Chi vào lớp không được bao lâu thì Lâm Mạt đến tìm: "Chi Chi, có phải hôm nay cậu chụp hình không?"

Trước đó thời gian chụp hình được lên vào thứ bảy, nhưng Tô Chi đang bận nên quyết định chụp vào thứ hai tuần này.

Tô Chi không cảm xúc gật gật đầu: "Ừm."

Chụp hình quá lãng phí thời gian của cô, cô chỉ muốn học tập thật tốt mà thôi.

"Quá tuyệt vời, tớ nhất định sẽ lén đi xem." Lâm Mạt vô cùng quan tâm đến chuyện này: "Đúng rồi Chi Chi, nói cho cậu biết một tin mật."

Cô ấy ghé sát tai Tô Chi, nhỏ giọng nói: "Nghe nói thần tượng của tớ muốn đến trường mình quay phim, cậu và Giang Thế Lâu có cơ hội tham gia quay bộ phim mới này."

Lục Úc cũng tốt nghiệp trường học này, đoàn làm phim đến trường học quay phim, có thể nâng cao danh tiếng của trường, ngày đăng kí có rất nhiều học sinh đến.

Đến lúc đó sẽ chọn học sinh có ngoại hình không tệ tham gia, học sinh là đại sứ trường học có hi vọng được tham gia lớn hơn.

Tin mật này là từ bên chỗ giáo viên mà ra, chắc chắn không giả.

"Lục Úc đến đây quay phim?" Tô Chi nhìn cô ấy: "Cậu chắc chứ?"

Nếu như Lục Úc đến đây quay phim thật thì cô có thể nhắc anh chú ý đạo diễn, chỉ cần đạo diễn không có việc gì thì bộ phim này có cơ hội phát sóng.

"Tớ nghe giáo viên nói, sẽ không phải giả." Lâm Mạt cũng không quá chắc chắn: "Không phải cậu có WeChat của thần tượng nhà tớ sao, cậu hỏi anh ấy một chút xem anh ấy có đến không?"

Trong mắt cô ấy đều là sự chờ mong.

"..." Tô Chi: "Chờ tớ có thời gian rồi nhắn."

Tiết học buổi sáng lập tức bắt đầu, một giờ chiều là thời gian quay chụp.

Thợ chụp ảnh quay phim là người bên ngoài trường học mời đến, cũng có chút danh tiếng trong giới chụp ảnh, am hiểu quay chụp nhân vật.

Rất khéo, nhiếp ảnh gia này dã thêm WeChat của Tô Chi lúc trước, khi quay mùa hai chương trình giải trí Cực Hạn, trên đường tìm thợ chụp ảnh, lúc ấy hai người đã thêm WeChat của nhau, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau.

"Xin chào, tôi tên Lâm Trình, trước đó chúng ta đã gặp nhau, cô còn nhớ không?"

Tất nhiên Tô Chi nhớ rõ, vì video anh ấy quay đã giúp cô và anh hai được giải nhất.

"Nhớ rõ, chào anh, tôi là Tô Chi." Tô Chi chào hỏi với anh ấy.

"Tôi biết cô." Lâm Trình cười nói: "Không ngờ lại gặp cô ở đây, lần trước muốn chụp hình cho cô nhưng không có cơ hội, lần này có thể chứ?"

"Có thể, chụp đi." Tô Chi đã quyết định chụp, chỉ chụp mấy bức mà thôi, rất nhanh đã hoàn thành.

Giang Thế Lâu ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, chờ hai người nói chuyện xong mới lên tiếng: "Chào anh, tôi là Giang Thế Lâu."

"Chào cậu." Lâm Trình đánh giá bọn họ: "Trai xinh gái đẹp nha, khí chất của hai người rất hợp, lên hình chắc chắn sẽ rất đẹp, tôi rất mong chờ."

Anh ấy thích chụp người hoặc cảnh đẹp, hiểu rõ nhất chính là việc chớp lấy khoảnh khắc đẹp nhất.

Tô Chi và Giang Thế Lâu đều là người có bề ngoài xuất sắc, trên người đều có một loại khí chất vô cùng đặc biết, rất thu hút ánh mắt của người khác.

Anh ấy tin rằng lần chụp này nhất định sẽ là một tác phẩm tốt.

Nhưng anh ấy vui mừng có hơi sớm, giữa hai người họ dường như không quá phù hợp.

"Tô Chi, cô cách xa như vậy làm gì? Những thứ này đều nhìn thấy hết trên ảnh rồi, cô lại gần chút đi."

Tô Chi bước đến bên người Giang Thế Lâu, cô cảm thấy rất phiền phức, bước sang bên cạnh thêm một bước.

Giang Thế Lâu luôn cảm thấy Tô Chi rất bài xích mình, hình như anh ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với cô mà, cũng đâu có thù oán gì với cô?

Lâm Trình hơi đau đầu, lúc đầu còn nghĩ sẽ chụp được một bộ ảnh đẹp, kết quả lại thành ra thế này.

"Tô Chi, cô đừng nghiêm mặt, hơi cười chút, chúng ta đang chụp đại sứ trường học, cố gắng xinh đẹp một chút."

"Lấy kinh nghiệp chụp ảnh với anh cô ra đi."

Thật phiền phức, Tô Chi cố gắng làm theo yêu cầu của anh ấy, mỉm cười, tương tác với Giang Thế Lâu.

"Giang Thế Lâu, cậu cũng hơi mỉm cười đi, hơi nghiêng người về phía Tô Chi, chạm vai một chút." Lâm Trình cầm máy ảnh: "Hai người là bạn hợp tác, phối hợp với nhau một chút."

Giang Thế Lâu hơi dịch người dựa vào Tô Chi một chút, lập tức nhận được một ánh mắt chết chóc từ phía Tô Chi: "..."

Được, anh ta chắc chắn, Tô Chi đúng là rất ghét anh ta.

"Anh đứng kia." Tô Chi lên tiếng: "Chúng ta phối hợp một chút, chụp xong sớm là có thể kết thúc sớm."

Giang Thế Lâu: "..."

Anh ta vẫn luôn rất phối hợp, người không phối hợp là cô mới đúng đó?

"Chạm vai gì đó bỏ đi, cứ như vậy mà chụp." Tô Chi nói: "Anh còn có yêu cầu gì khác không?"

Lâm Trình: "..."

Cho dù anh ấy có thì cô cũng làm như không nghe vậy.

"Không có, hai người cố gắng cười ấm áp một chút."

Anh ấy đã cạn lời rồi.

Phần còn lại của buổi chụp hình, Tô Chi không muốn có khoảng cách quá gần với Giang Thế Lâu, mặc dù hai người chụp chung khung hình nhưng lại có hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Lâm Trình nhìn thành phẩm quay chụp, mặc dù không đạt đến trình độ như anh ấy mong muốn nhưng cũng không tệ.

Ai bảo giá trị nhan sắc của hai người này cao như vậy chứ, tùy tiện chụp cũng đẹp.

Buổi chụp hình gói gọn trong một buổi chiều, họ chụp thêm một số bối cảnh khác, thành quả sẽ được công bố trên bảng thông báo ở khuôn viên trường một tuần sau.

Cuối cùng cũng kết thúc, Tô Chi hoạt động gân cốt, chụp hình này không phải là chuyện cô nên làm, cô vẫn nên làm học sinh giỏi thì hơn.

"Tô Chi, cô có muốn ảnh không? Tôi chỉnh xong sẽ gửi cho cô."

Lâm Trình chụp cho cô một bộ ảnh riêng, bối cảnh là cây đại thụ to lớn ở sân trường.

Tô Chi gật đầu: "Muốn, gửi qua WeChat giúp tôi."

Lâm Trình đồng ý, lúc đầu muốn nói hi vọng lần sau hợp tác, nhưng vừa nghĩ đến trải nghiệm lúc nãy lại thôi.

Nhiệm vụ của anh ấy đã hoàn thành, anh ấy rời khỏi trường học trước.

Đã tan học được một lúc, Lâm Mạt và An Nguyệt Nguyệt đã về trước.

Tô Chi thu dọn đơn giản một chút, chuẩn bị trả đồ vừa chụp rồi trở về.

"Tô Chi, cô đợi một chút." Giang Thế Lâu đi qua hỏi cô: "Có phải cô có ý kiến gì với tôi không?"

"Thông minh, chuyện này cũng bị anh nhìn ra rồi." Tô Chi thẳng thắn nói: "Sau này đừng có nói chuyện với tôi."

Giang Thế Lâu: "..."

Có cần phải trực tiếp như vậy không, anh ta hỏi tiếp: "Tôi chọc gì cô sao?"

Anh ta căn bản không nghĩ ra mình có mâu thuẫn gì với Tô Chi.

"Không có." Tô Chi tiếp tục nói: "Vì anh là Giang Thế Lâu."

Giang Thế Lâu là nam chính, anh ta là nam chính, cho nên cô ghét nam chính.

Giang Thế Lâu: "..."

Anh ta là Giang Thế Lâu thì đụng chạm ai chứ?

Tô Chi không muốn nói nhiều với anh ta, cầm dụng cụ chụp hình bên cạnh đi trước, mấy thứ này phải mang đến phòng dụng cụ trả.

Giang Thế Lâu cầm dụng cụ còn lại đi theo cô, vô duyên vô cớ bị người ta chán ghét, anh ta cũng hết cách rồi.

Tô Chi cầm dụng cụ đứng ở cửa nói với anh ta: "Anh cất trước đi."

Cô muốn chắc chắn rằng cửa sẽ không bị đóng lại.

Giang Thế Lâu: "..."

Được rồi, cất trước thì cất trước.

Anh ta cất xong lại nhìn Tô Chi hỏi: "Cần tôi giúp không?"

Tô Chi nhìn thiết bị trong tay, lại nhìn cánh cửa phía sau, để nam chính hỗ trợ cất thiết bị hay là canh cửa.

Cô chọn cái trước.

"Cảm ơn."

Giang Thế Lâu nhận dụng cụ: "Không cần khách sáo."

Anh ta vẫn muốn biết lí do Tô Chi ghét anh ta là gì, lí do ban nãy không có chút nghĩa lí nào cả.

Anh ta lại cất xong dụng cụ rồi ra ngoài, Tô Chi tiện tay đóng cửa lại, lúc chuẩn bị mở ra mới phát hiện cửa đã hỏng.

Ha, quả nhiên là thế này.

"Cửa hỏng?" Giang Thế Lâu đẩy cửa, quả thật không mở được, anh ta nhìn Tô Chi: "Cô biết cửa hỏng sao?"

Tô Chi vỗ tay một cái: "Đúng vậy nha, nếu không chúng ta sẽ bị nhốt bên trong."

Vừa rồi cửa vẫn còn tốt, nhưng vì để tạo cơ hội để nam nữ chính ở riêng với nhau, cửa lập tức hỏng.

Không chỉ cửa hỏng mà nam nữ chính còn bị nhốt trong này một đêm, hôm sau bạn học đến lấy thiết bị nhìn thấy mới mở cửa cho bọn họ.

Sau đó trong trường lập tức xuất hiện tin bọn họ yêu đương, càng đồn càng lan rộng, đến cả giáo viên cũng biết nên đã tìm hai người nói chuyện, nói bọn họ nên đặt học tập lên hàng đầu.

Nhưng vì chuyện này mà tình cảm của nam nữ chính lại tiến thêm một bước, vì nam chính có bệnh sợ không gian hẹp, là nữ chính chữa khỏi cho anh ta.

Cũng may Tô Chi cô đã đoán được trước.

Lúc chuẩn bị rời đi, trời đột nhiên mưa to.

Tô Chi hoàn toàn cạn lời, tránh được bị nhốt cũng không tránh được mưa to...

Cùng nam chính ở chung một chỗ quả nhiên đen đến cùng cực, cô không có mang ô.

"Trong cặp tôi có ô, cô cần không?" Giang Thế Lâu luôn để ô ở trường đề phòng trời mưa.

"Không cần."

Tô Chi gọi điện thoại cho lái xe để ông ấy đến đón mình, cơn mưa này quá lớn, không thể đi được.

Lái xe nhanh chóng đến nơi, Tô Chi trực tiếp đội mưa chui vào trong xe.

Lái xe hỏi: "Chi Chi, bên kia là bạn học cháu sao? Có muốn gọi cậu ấy vào đi chung không?"

"Không cần, anh ta ở lại." Tô Chi xoa mái tóc bị ướt: "Chúng ta đi trước."

Mời nam chính lên xe sao, một buổi chiều cô đã đen đủi như vậy rồi, cô vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.

*

Mấy ngày sau Tô Chi đã nhận được ảnh Lâm Trình chụp, còn có một bức ảnh chụp chung của cô và Giang Thế Lâu.

Lâm Trình còn bổ sung một câu: "Tôi hài lòng với bức ảnh này nhất, cũng là bức đẹp nhất, gửi để cô giữ kỉ niệm."

Tô Chi: "..."

Cô không cần.

Cô nhận hết những bức ảnh của bản thân, bức kia cô không lưu.

Kĩ thuật chụp hình của Lâm Trình quả thực không tệ, ảnh chụp cũng rất xinh đẹp.

Cô chọn mấy bức rồi in ra đặt ở trong phòng.

Ảnh chụp ở sân trường được công khai trên bảng thông báo, bạn học toàn trường đều vây lại xem, ảnh trên website nhà trường cũng đổi thành ảnh chụp chung của Tô Chi và Giang Thế Lâu.

"Ông trời ơi, đột nhiên phát hiện Tô Chi và Giang Thế Lâu rất hợp, ảnh chụp cũng quá đẹp rồi."

"Đúng là rất đẹp, so với ảnh năm trước thì đẹp hơn nhiều."

"Cảm giác Tô Chi hợp với tạo hình này hơn Điền An An, rất có khí chất."

"Tôi cũng thấy vậy."

...

Gần đây Điền An An đang tham gia một đoàn làm phim, đây là phim của một đạo diễn lớn, mặc dù cô ta là nhân vật phụ nhưng chỉ cần lên hình, sau đó tuyên truyền thì nhất định sẽ có độ hot nhất định.

Sau khi quay xong phân cảnh của bộ phim này, cô ta còn cảnh trong một bộ phim khác, là bộ phim Lục Úc đang quay, lúc trước cô ta để Thi Bách Thủy giới thiệu cho mình, cuối cùng lấy được một nhân vật quan trọng trong kịch bản.

Cô ta lướt diễn đàn trường, thấy ảnh chụp của Tô Chi và Giang Thế Lâu thì có chút bực bội, chỉ thiếu một phiếu mà thôi, đều vì sự xuất hiện của Tô Chi nên cô ta mới thua, nhưng cô ta không muốn nhận thua, một ngày nào đó cô ta sẽ nổi tiếng hơn Tô Chi.

Cô ta nhìn độ hot của Tô Quân Bạch, nếu như có thể làm thân với anh thì sự nghiệp của cô ta cũng sẽ được lợi.

Nhưng không có chương trình giải trí thì cô ta không có cách tiếp cận anh.

Cô ta lại chuyển ánh mắt đi chỗ khác, tháng sau đoàn làm phim của Lục Úc sẽ đến trường để quay, cô ta có thể thử làm thân với Lục Úc.

Sau khi trải qua tập luyện, kĩ năng nấu nướng của cô ta đã tốt hơn nhiều, đoàn làm phim quay phim vất vả, cô ta có thể làm đồ ăn cho Lục Úc.

Nam chính đoàn làm phim hiện tại đã bị tài nấu nướng của cô ta thu phục, đã trao đổi cách thức liên lạc với cô ta, nói làm bạn bè, hơn nữa còn sẽ đề cử tài nguyên cho cô ta.

Đây là chuyện cô ta vẫn muốn làm, rất có cảm giác thành công.

Cuối cùng cũng đợi được đến ngày đoàn làm phim của Lục Úc đến trường học quay, cô ta phát hiện Tô Chi và Giang Thế Lâu đều được mời tham gia, để cô ta tức giận hơn nữa chính là nhân vật của Tô Chi còn quan trọng hơn cô ta, là nhân vật nữ chính thời cấp ba.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.