Chương trước
Chương sau
Hành động của anh hai khiến Tô Chi cảnh giác kéo dài khoảng cách với anh: ""Anh nghĩ nhiều rồi, có lẽ lúc em ăn cơm bên ngoài không cẩn thận dính vào.""

Dù sao cũng không thể thừa nhận bản thân có quan hệ với Lục Úc được, cô sợ anh hai tức giận.

""Vậy sao?"" Tô Quân Bạch lại ngửi ngửi: ""Nhưng mùi trên người em giống hệt với mùi nước hoa cậu ta dùng hay dùng.""

Tô Chi: ""...Không phải hai người các anh không hợp nhau sao? Sao anh ấy dùng nước hoa gì anh cũng biết vậy?""

Đây là chuyện chỉ có người thân quen mới biết được, nếu như anh hai và Lục Úc là bạn tốt còn có thể hiểu được, nhưng hai người họ không phải.

""Chuyện này có là gì đâu, cũng đâu ngăn cản được việc anh ghét cậu ta."" Tô Quân Bạch nói tiếp: ""Em gái, em chưa nghe câu này sao? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, anh muốn thắng cậu ta nên mới quen thuộc với những chuyện liên quan đến cậu ta.""

Anh chậc chậc mấy tiếng: ""Kiểu người như Lục Úc, ai muốn hiểu rõ cậu ta thì không phải là đang tự khiến bản thân không thoải mái sao?""

Dù sao anh cũng sẽ không, khi còn bé kiểu gì cũng bị Lục Úc hạ thấp, suy nghĩ muốn thắng Lục Úc cũng ngày càng mạnh mẽ.

""Nguyên tắc này không sai, nhưng anh thật sự không suy nghĩ đến việc làm bạn với anh ấy sao?"" Tô Chi nhìn sắc mặt của anh hai, từ từ nói thêm một câu: ""Thật ra Lục Úc cũng không tệ lắm.""

Bề ngoài đẹp trai, có thể đánh nhau, quan trọng còn đáng tin cậy.

""Em gái, ánh mắt này của em là có ý gì?"" Tô Quân Bạch không thể tin được: ""Anh nói với em rồi, đời này anh không thể nào làm bạn với cậu ta được, em cũng cách xa cậu ta chút, biết chưa?""

Anh thật sự không thể hết lo được, lúc nào cũng sợ em gái bị khuôn mặt kia của Lục Úc lừa gạt, không phải khi còn nhỏ Lục Úc thường xuyên lừa gạt bé gái sao, các bé gái đều bị cậu ta làm cho đau lòng khóc lóc thảm thiết.

Tô Chi: ""...Em chỉ lấy ví dụ thôi, nếu có một ngày em và Lục Úc cùng nhau xuất hiện trước mặt mọi người thì anh sẽ làm gì?""

Tô Quân Bạch nghiến rắng nghiến lợi: ""Anh sẽ đánh chết cậu ta!""

Tô Chi: ""...""

Phật nói, nhắc đến Lục Úc thì chắc chắn tối nay anh hai sẽ mất ngủ.

*

Tô Quân Bạch ở nhà chờ một ngày, sau đó bị đạo diễn Uông gọi qua chọn nhân vật nữ chính với ông ấy.

Đúng lúc hôm nay là chủ nhật, Tô Chi đang ở trong phòng làm bài tập.

Trước khi ra ngoài Tô Quân Bạch đã nói với cô: ""Chi Chi, anh có việc phải ra ngoài một lát, không biết mấy giờ mới về, một mình em ở nhà đừng chạy lung tung đấy.""

Tô Chi thuận miệng hỏi lại: ""Chuyện gì vậy?""

Tô Quân Bạch thấy em gái hỏi thì trả lời rất chi tiết: ""Không phải bộ phim anh đang quay xảy ra chuyện sao? Bây giờ đạo diễn Uông lại lần nữa tìm nữ chính, nói anh qua xem thử.""

Đạo diễn Uông sợ bị lừa nữa nên ánh mắt chọn nữ chính ngày càng bắt bẻ hơn.

Chuyện này đương nhiên Tô Chi biết, tự tay cô khơi ra mà.

Sau khi nữ chính thứ nhất trong cốt truyện xảy ra chuyện, đạo diễn Uông lại lần nữa tìm nữ chính, đáng tiếc lần này cũng xảy ra chuyện, cô ta trốn thuế.

Nữ chính tìm lần thứ ba cũng xảy ra chuyện, sau đó không ai dám nhận bộ phim này, đương nhiên thất bại, không có cơ hội trình chiếu trước mặt mọi người.

Bây giờ là lần chọn nhân vật nữ chính thứ hai, Tô Chi cũng cần đến xem thử, không thể để đạo diễn Uông chọn trúng nữ chính sẽ xảy ra chuyện lần hai nữa.

""Em làm bài sắp xong rồi, em đi với anh.""

Em gái chủ động yêu cầu là chuyện Tô Quân Bạch ước còn không được: ""Đi qua một chút, sau khi chọn diễn viên xong còn có thể đưa em đi dạo.""

Thuận tiện khoe khoang em gái nhà mình với họ.

Liên Phương đang đi công tác, Tô Quân Bạch tự mình lái xe, một tiếng sau họ đã đến nơi chọn diễn viên, là một văn phòng trong công ty nào đó.

Đạo diễn Uông đã ở bên trong, còn có biên kịch đang cầm thông tin về nhân vật nữ chính nói chuyện với ông ấy.

""Đạo diễn Uông, biên kịch Lý."" Tô Quân Bạch gõ cửa đi vào, giới thiệu Tô Chi bên cạnh với họ: "Đây là em gái tôi, con bé cũng muốn đến xem.""

Tô Chi chủ động chào hỏi: ""Chào mọi người, cháu là Tô Chi, cháu thường xuyên nghe anh nhắc đến mọi người, cháu rất tò mò mọi người như thế nào.""

Cô cũng không nói dối, cô đúng là rất tò mò đạo diễn Uông là người như thế nào.

Hôm nay là lần đầu tiên cô thấy đạo diễn Uông, từ khuôn mặt cũng có thể cảm nhận được ông ấy là một người hiền lành, cười lên giống như phật Di Lặc vậy, chắc chắn là một người dịu dàng.

Đạo diễn Uông cười ấm áp: ""Chúng tôi ở đoàn làm phim cũng thường xuyên nghe Tiểu Bạch nói em gái cậu ấy ưu tú như thế nào, cuối cùng hôm nay cũng được gặp người thật.""

Không chỉ nghe nói mà họ còn thấy ảnh của Tô Chi ở trên mạng, là một cô gái nhỏ được khen ngợi rất nhiều.

""Tiểu Bạch, em gái cậu rất giống cậu."" Biên kịch cũng nói.

Tô Quân Bạch thích nghe nhất là lời này: ""Đó là chuyện đương nhiên, chúng tôi là anh em ruột mà.""

Em gái không giống anh thì còn có thể giống ai, giống Đại Chu sao?

Đạo diễn Uông cười nói: ""Ha ha, lại đây ngồi đi.""

Tô Chi ngồi ở một góc, phía trước là anh hai Tô Quân Bạch.

Trên bàn Tô Quân Bạch cũng có tài liệu của mấy nghệ sĩ, anh cầm lên xem qua, có hai cái tên khá quen thuộc với anh, là nữ diễn viên thường xuyên xuất hiện trên màn hình, nhưng tham gia chương trình giải trí khá nhiều, về phương diện phim ảnh lại ít xuất hiện.

Anh nhìn người cuối cùng thì hơi ngạc nhiên: ""Kim Mạch Nhi, không phải cô ấy chỉ quay phim cổ trang sao? Sao lại muốn thử sức phim hiện đại?""

Kim Mạch Nhi năm nay 24 tuổi, từ năm 8 tuổi đến nay chỉ nhận phim cổ trang, từ chối quay phim hiện đại, sau khi nổi tiếng, người trong giới đều biết sở thích của cô ta nên không đưa phim hiện đại cho cô ta nữa.

Nhưng đã lâu rồi cô ta không nhận phim, không biết đang phát triển sự nghiệp theo hướng nào.

Đạo diễn Uông cũng rất bất ngờ, ông ấy nói: ""Là người đại diện của Kim Mạch Nhi chủ động liên lạc với tôi, nói cô ấy muốn thay đổi hình tượng, thử quay phim hiện đại, không phải phim của tôi đang thiếu nữ chính sao? Hình tượng của Kim Mạch Nhi rất phù hợp với nữ chính nên muốn để cô ấy thử chút.""

Nghệ sĩ muốn thay đổi hình tượng cũng là chuyện có thể hiểu được, vẫn luôn đóng một kiểu rất khó để đột phá.

Tô Quân Bạch gật đầu, đối với lí do này cũng chấp nhận, bây giờ anh cũng đang hướng bản thân về hình tượng diễn viên phái thực lực.

Mấy người đều đồng ý với lí do này, nhưng Tô Chi nghe xong lại thấy không phải như vậy, Kim Mạch Nhi không muốn thay đổi hình tượng, mà là bị ép thay đổi hình tượng.

Mấy năm qua cô ta rất hot, người khác đều nịnh nọt cô ta nên cũng tạo thành tính nết được chiều chuộng cho cô ta, đầu ngẩng cao đến mức nhìn ai cũng thấy chướng mắt.

Cô ta quá ra vẻ, từ chối không nhận rất nhiều phim, cô ta cảm thấy đó không phải là bộ phim mà cô ta muốn, sau đó cũng có rất ít phim tìm đến cô ta, đã một năm kể từ bộ phim cuối cô ta quay.

Ánh mắt của cô ta rất kén chọn, đạo diễn lớn cô ta cũng có thể bới móc được, đạo diễn nhỏ cô ta càng thấy chướng mắt hơn.

Lúc đầu công ty và người đại diện còn nịnh nọt cô ta, sau đó trực tiếp nâng đỡ người mới.

Tiền kiếm được những năm này đã gần bị Kim Mạch Nhi tiêu hết, lúc cô ta ý thức được mới phát hiện ra người khác đối xử với mình có chút khác, mục tiêu hiện tại của cô ta là kiếm tiền.

Đúng lúc danh tiếng của đạo diễn Uông tốt, hơn nữa nam chính cung không tệ, Kim Mạch Nhi cũng cố đến thử sức.

Dựa vào độ nổi tiếng và bề ngoài của cô ta, đạo diễn Vương đúng là lập tức chọn trúng cô ta, khi quay đến hậu kỳ, chuyện trốn thuế mấy năm về trước của Kim Mạch Nhi bị lộ, vì số tiền hơn trăm triệu nên cô ta trực tiếp bị phía trên phong sát, còn phải bồi thường hơn trăm triệu.

Kim Mạch Nhi này là nhân vật nguy hiểm sẽ phá hỏng phim, Tô Chi nhìn tài liệu, suy nghĩ xem nên làm thế nào để cô ta bị loại, không thể để cô ta quậy đục nước trong lên được.

Nhân viên công tác vào hỏi: ""Đạo diễn Uông, mấy nữ diễn viên đến thử vai đến rồi, bây giờ bắt đầu sao?""

"Bắt đầu."" Đạo diễn Uông nhìn thời gian: ""Cứ theo tuần tự mà vào.""

Ở nơi này của ông ấy không phân chia ai nổi tiếng hơn, ai cũng phải dựa vào thực lực của mình để nhận được sự đồng ý.

""Được."" Nhân viên công tác gật đầu, sau đó bắt đầu đọc tên.

Người thứ nhất vào là một ngôi sao hạng hai, bình thường quay chương trình giải trí, thường xuyên xuất hiện trên tivi, nhưng diễn xuất lại không quá tốt.

Vẻ mặt đạo diễn Uông không chút thay đổi nhìn cô ấy, không quá hài lòng: ""Được rồi, cô về đợi thông báo.""

Minh tinh nữ kia cũng cảm thấy mình thể hiện không tốt lắm, cô ấy cũng không hỏi nhiều, cầm đồ lên rồi ra về.

Người thứ hai vào là một diễn viên mới, trẻ trung đầy sức sống, việc đầu tiên cô ấy làm sau khi vào phòng là muốn đối diễn với Tô Quân Bạch.

""Có thể không?""

""..."" Tô Quân Bạch đã chuẩn bị xong cảm xúc diễn, anh đứng dậy: ""Có thể.""

Đoạn họ sắp diễn là phân cảnh chia tay trong kịch bản, cảm xúc của nữ chính rất dữ dội, gần như đến trạng thái điên cuồng.

Nếu không kiểm soát tốt kiểu tâm trạng này sẽ rất dễ biến thành phát điên, nếu không đủ cảm xúc thì lại không thể bộc lộ được tâm trạng nhân vật.

Cảm xúc của nam chính lúc này là kiềm chế, anh tùy ý để nữ chính bùng nổ cảm xúc, nhưng nước mắt trong mắt vẫn luôn phải nén lại không rơi.

Tâm trạng này thật ra cũng rất khó để diễn tốt.

Đây là lần đầu tiên Tô Chi xem anh hai mình đóng phim, cảm giác khi xem trực tiếp có chút khác so với xem trên phim, cô chống cằm nhìn họ, nhưng lại giống như đang nhìn một cảnh trong cuộc sống.

Khả năng nhập vai của anh hai không tệ lắm, cô như phát hiện được thêm một năng lực nữa ngoài khuôn mặt kia của anh.

Vậy thì càng không thể để tương lai của anh hai bị hủy hoại được, cô nhìn trà sữa trên bàn, đã nghĩ ra cách ngăn cản Kim Mạch Nhi.

Mặc dù hơi thất đức, nhưng thứ cô ta tổn hại chỉ là một vai diễn, còn mấy người đạo diễn Uông lại là tổn thất một bộ phim.

Đạo diễn Uông cũng không quá hài lòng với kĩ thuật của nữ diễn viên này, đoạn bùng nổ cảm xúc kia hoàn toàn không biết diễn, thậm chí còn hơi lố.

""Cô quay về đợi thông báo đi.""

Tô Quân Bạch mệt mỏi quay lại, đôi mắt đỏ ửng vì cố gắng kìm nén, Tô Chi ở dưới chờ anh, đưa khăn tay cho anh.

""Anh, kĩ thuật của anh cũng không tệ lắm.""

Tô Quân Bạch khoe khoang nói: ""Tất nhiên rồi, anh của em là người rất ưu tú, không chỉ chuyện này mà sau này em còn có thể thấy thêm nhiều ưu điểm khác của anh nữa.""

Tô Chi: ""...""

Cô đưa tay ra hiệu, anh là nhất.

Có tất cả năm diễn viên, Kim Mạch Nhi xếp cuối, Tô Chi đi ra ngoài lúc nữ diễn viên thứ tư kia biểu diễn.

Kim Mạch Nhi đang ngồi chờ ngoài hành lang, bên cạnh cô ta là trợ lí, lúc này cô ấy đang hồng mắt ngồi xổm trên đất nhặt đồ cho cô ta.

Cô ta nhỏ giọng dạy dỗ trợ lí: ""Cô có thể cẩn thận chút không, cô có biết tôi mua sợi dây chuyền này bao nhiêu tiền không? Số tiền đấy đời này cô cũng không kiếm được đâu.""

""Đúng là phiền chết đi được, lại còn thử vai ở cái chỗ nhỏ xíu này, mất công tôi tìm chỗ này cả buổi.""

Cô ta mặc rất cổ điển, giống đại tiểu thư đến từ thời cổ đại vậy, nhưng đó chỉ là khi cô ta không nói lời nào, cô ta vừa lên tiếng đã trở thành dáng vẻ khác.

Tô Chi có chút cạn lời, rõ ràng nơi này ở trung tâm thành phố mà, có phải chỗ nhỏ bé nào đâu.

Giống hệt với cốt truyện, đúng là một người bắt bẻ.

Tô Chi cầm trà sữa đi đến, không cẩn thận va phải cô ta, làm đổ hết trà sữa lên người cô ta.

Kim Mạch Nhi vẫn còn đang mắng trợ lí thì bị một cốc trà sữa đổ lên người, trên người lập tức cảm nhận được sự ấm áp và mùi sữa đậm đặc.

""A!""

Tô Chi lập tức nói: ""Thật xin lỗi, thật xin lỗi.""

Đúng lúc dì dọn dẹp vệ sinh đi ngang qua, cô cầm khăn trên xe lau quần áo cho cô ta: ""Tôi giúp cô lau.""

Khăn lau càng khiến quần áo bẩn hơn, Kim Mạch Nhi vừa muốn nổi giận thì Tô Chi đã vội nói: ""Đừng nóng giận, tôi đi lấy giấy.""

Kim Mạch Nhi thở cũng không ổn định: ""Cô... Cô có biết bộ đồ này của tôi bao nhiêu tiền không, cô đền nổi sao?""

Sao cô ta lại xui xẻo như vậy chứ, lòng vòng cả buổi mới thấy chỗ thử vai, vất vả lắm mới tìm được thì trợ lí lại làm rơi dây chuyền, bây giờ lại bị người này đổ trà sữa vào người, trên người lúc này chỉ toàn mùi trà sữa.

""Đây là chuyện một lời xin lỗi có thể giải quyết được sao? Cô có biết hôm nay tôi còn phải thử vai không? Gọi lãnh đạo của các cô ra đây.""

Trợ lí ở bên cạnh nói: ""Chị Kim, sắp trễ rồi, hay là chị thay đồ để thử vai trước đi?""

Kim Mạch Nhi đẩy tay cô ấy ra: ""Cô ngậm miệng lại, chuyện này đều do cô, nếu không phải cô làm rơi dây chuyền của tôi thì tôi nhếch nhác như thế này à?""

Hiện tại Kim Mạch Nhi vô cùng thiếu tiền, những năm này cô ta đầu tư rất nhiều, nhưng đều lỗ hết.

Bộ quần áo trên người đã tốn của cô ta một khoản lớn, chỉ mới mặc mấy tiếng đã bẩn, sao cô ta chịu được.

""Hôm nay nhất định cô phải đền tiền quần áo cho tôi!""

Tô Chi gật đầu: ""Cô nói đi, bao nhiêu tiền?""

Kim Mạch Nhi báo giá, trợ lí nhận ra Tô Chi, nhỏ giọng kéo tay cô ta nói: ""Chị Kim, cô ấy là Tô...""

""Cô im miệng."" Lúc này tâm trạng của Kim Mạch Nhi vô cùng tức giận: ""Giá đấy, tôi không cần biết cô bồi thường như thế nào...""

Nhân viên công tác bên kia chú ý đến tình huống bên này, đúng lúc nữ diễn viên thứ tư sắp kết thúc thử vai, anh ta lập tức báo cho Tô Quân Bạch biết Tô Chi gặp phiền phức ở bên ngoài.

""Đạo diễn Uông, tôi ra ngoài xem chút.""

Tô Quân Bạch rất lo lắng, ai lại không biết điều mà bắt nạt em gái anh vậy?

""Cô muốn em gái tôi bồi thường cái gì?""

Tô Quân Bạch vừa ra ngoài đã nghe thấy câu này, anh khó chịu đi đến, vừa thấy Kim Mạch Nhi đã nhận ra cô ta.

""Chi Chi, em không sao chứ?""

""Không sao."" Tô Chi xua tay: ""Em không cẩn thận nên va phải cô gái này, chúng em đang nói chuyện bồi thường quần áo.""

Tô Quân Bạch đứng trước Tô Chi, hỏi Kim Mạch Nhi: ""Bao nhiêu tiền? Cô nói đi, tôi bồi thường cho cô.""

Trước đó anh đã từng gặp Kim Mạch Nhi, quen xã giao cũng không phải, lần gặp mặt này trực tiếp không có ấn tượng tốt với cô ta.

Kim Mạch Nhi ngây người vì tiếng gọi em gái của Tô Quân Bạch, ngạc nhiên một lúc lâu mới cẩn thận đánh giá Tô Chi, vì lúc trước Tô Chi luôn đội mũ, cô ta lại đang tức giận nên căn bản không nhận ra Tô Chi.

""Tô Quân Bạch, anh cũng ở đây sao? Đây là em gái của anh?""

""Không phải em gái tôi chẳng lẽ là em gái cô sao?" Tô Quân Bạch đáp lại: ""Em gái tôi đụng phải cô, tôi nói xin lỗi với cô, cô nói đi, bao nhiêu tiền, tôi còn bồi thường không nổi sao?""

Không phải chỉ là tiền thôi sao? Bây giờ cái anh không thiếu nhất là tiền, đây cũng đâu nghèo đến nỗi phải đi nhặt chai lọ như trong chương trình giải trí đâu, anh co thể chống lại tất cả vì em gái.

""..."" Kim Mạch Nhi đã từng nghe nói tính Tô Quân Bạch không tốt lắm, lần gặp mặt này ấn tượng sâu sắc, anh hung dữ cái gì chứ, rõ ràng là em gái của anh sai, cô ta yêu cầu bồi thường thì sao?

Tô Chi ở bên cạnh nói: ""Cô ấy nói ba trăm vạn.""

Thật ra cô thấy bộ quần áo này cũng không đắt như vậy, ba trăm vạn này cũng là số tiền mà ngày trước cô phải phấn đấu nhiều năm mới có được.

Sớm biết vậy cô đã hắt nước rồi, một lần hắt này tốn ba trăm vạn đó.

""Bộ quần áo này của cô không phải là thiết kế của nhà E sao? Tôi nhớ quần áo của họ đâu có đắt như vậy đâu?""

Tô Quân Bạch nhớ rõ kí hiệu trên ống tay áo của cô ta, anh từng làm đại diện cho hãng này nên biết giá cả.

Giọng Kim Mạch Nhi ngập ngừng: ""...Đương nhiên không chỉ mình tiền quần áo, cô ta còn phải bồi thường tiền tổn thất tinh thần cho tôi, còn làm chậm cả thời gian thử vai của tôi nữa, lỡ như tôi thử vai không qua đều do cô ta hết.""

""Tôi hiểu rồi."" Tô Quân Bạch gật đầu: ""Nếu vậy thì bỏ qua tiền quần áo đi, tôi sẽ bồi thường cho cô một bộ giống hệt. Còn tổn thất tinh thần thì cô cứ việc đến bệnh viện khám đi, bao nhiêu tiền đều tính hết vào cho tôi, tôi cũng sẽ không chạy.""

""Đúng lúc đến lượt cô thử vai, em gái tôi cũng không làm trễ thời gian của cô, bây giờ cô có thể đi, có thể qua hay không đều dựa vào cô, liên quan gì đến em gái tôi?""

Lúc đầu anh muốn dùng tiền để giải quyết, nhưng nghe Kim Mạch Nhi nói xong anh lại thay đổi suy nghĩ, anh không muốn bị người này lừa.

""Anh... Các người sao không có chút lịch sự nào vậy?"" Kim Mạch Nhi sắp bị tức chết rồi, hôm nay cô ta không nên đến đây thử vai mới đúng, hết chuyện xui xẻo này lại đến chuyện xui xẻo khác.

Đúng là Tô Chi đã làm sai, nhưng nếu cho cô một cơ hội khác, cô vẫn sẽ làm như vậy.

""Tôi đã xin lỗi cô rồi, anh tôi cũng đã nói sẽ bồi thường cho cô một bộ quần áo mới giống như cũ, cô có thể đến bệnh viện kiểm tra, bao nhiêu tiền chúng tôi cũng sẽ bồi thường.""

Kim Mạch Nhi tức đến thở không ra hơi: ""Các người đúng là... khiến tôi mở mang tầm mắt.""

Cô ta chỉ muốn đòi tiền, cô ta còn lâu mới muốn đến bệnh viện kiểm tra tinh thần gì đó. Cô ta rất khỏe đấy được không?

Tô Quân Bạch mỉm cười: ""Cảm ơn đã khen ngợi, tôi cũng cảm thấy mình rất lợi hại.""

Nói thêm vài câu nữa Kim Mạch Nhi đã muốn ấn huyệt nhân trung (1).

(1) ấn huyệt nhân trung hỗ trợ điều trị tình trạng ngất, chóng mặt; điều trị triệu chứng méo miệng; điều trị động kinh; làm ổn định đầu óc, giảm nóng giận, bực tức; tiêu nội nhiệt, giảm nóng sốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.