Chương trước
Chương sau
Căn nhà mà lần này Tô Chi đến là trong một khu chung cư cao cấp do Lục Úc mua riêng bên ngoài, cách công ty anh rất gần.

Nếu ngày thường làm việc quá muộn, không thể về kịp, anh sẽ ở đây nghỉ ngơi.

Sáng sớm Lục Úc đã bảo trợ lý đặt rất nhiều nguyên liệu và giao đến trước 9 giờ, Tô Chi sẽ đến nhà lúc 9 giờ 30, anh phải chuẩn bị xong nguyên liệu trước.

Trợ lý đặt xong nguyên liệu, lúc giao hàng đến tận nơi vẫn rất khó hiểu, bởi vì Lục Úc đã lâu không nghỉ ngơi ở đây, nhưng hôm nay muốn bày bữa tiệc lớn ở đây, không biết có mời bạn bè hay không.

“Anh Úc, cần em ở lại giúp đỡ không?”

Nhiều nguyên liệu như vậy, Lục Úc định muốn sống lâu dài ở đây.

“Không cần, em về trước đi, có chuyện thì liên lạc điện thoại.”

Lục Úc tiễn trợ lý đi rồi mới bắt đầu sắp xếp nguyên liệu, lấy nguyên liệu đông lạnh ra rã đông trước, sau đó rửa sạch các loại rau củ khác.

Anh đến đón Tô chi sang, nhưng cô nói sẽ đi ra ngoài cùng với Tô Quân Bạch, không muốn để Tô Quân Bạch nhìn thấy anh, nên anh không đi nữa.

Thực ra anh không sợ Tô Quân Bạch biết, nhưng Tô Chi không muốn, anh cũng chỉ có thể làm theo ý của cô.

Đúng 9 giờ 30 Tô Chi đến khu chung cư mà Lục Úc sống, cô có thẻ ra vào và chìa khoá nhà của Lục Úc, đội bảo vệ đã tiến hành ghi tên cô, bởi vì không quen thuộc với cô, còn gọi điện thoại cho Lục Úc xác nhận mới để Tô Chi đi vào.

Lục Úc chờ cô ở cửa thang máy, Tô Chi vừa ra ngoài đã nhìn thấy anh, cười nói, “Quản lý khu chung cư của anh thật sự rất nghiêm ngặt, có chìa khoá vẫn không cho vào.”

“Có thể anh ta thấy em lạ mặt nên hỏi thêm mấy câu.” Lục Úc cầm lấy đồ trong tay cô, “Đến tay không là được rồi, tôi đã chuẩn bị nguyên liệu rồi.”

“Thế sao được, tay không đến nhà không phải là chuyện tôi sẽ làm.” Tô Chi theo anh vào nhà, bị cảnh vật trắng tinh sáng mù mắt.

“Nhà của anh rất lớn, sắp xếp thật đẹp, anh sống một mình sao?”

Lục Úc ở bên cạnh gật đầu, “Ừm, có điều, tôi không thường xuyên về ở.”

Anh thấy cô có hứng thú, “Em muốn tham quan một chút không?”

Tô Chi gật đầu, “Tham quan.”

Lục Úc đúng là thích sạch sẽ, giữ cho căn phòng gọn gàng và xinh đẹp như vậy, chỉ là quá trống rỗng, cảm giác thiếu chút đồ trang trí gì đó.

Sau khi chờ cô đi một vòng quanh nhà, cô biết thiếu cái gì rồi, thiếu cây xanh, hoa tươi và sức sống.

“Lục Úc, lần sau đến tôi sẽ tặng cho anh một món quà.”

Trọng điểm của Lục Úc là lần sau vẫn sẽ đến, ngược lại món quà có vẻ không quan trọng như thế.

Tâm trạng của anh không tệ, gật đầu, “Được, uống sữa bò.”

Lúc ghi hình chương trình, anh thấy Tô Chi rất thích uống loại sữa này, anh đặc biệt bảo trợ lý đặt mua một hộp.

“Cảm ơn.” Tô Chi nhận lấy, một hơi hết cả một chai.

Tham quan căn nhà xong liền đến sân nhà hôm nay, Tô Chi làm một bữa tiệc thịnh soạn, cô theo Lục Úc vào phòng bếp thì thấy anh đã chuẩn bị nguyên liệu hết rồi.

“Lục Úc, anh muốn ăn gì? Hôm hay có thể gọi món, bất cứ món gì cũng được.”

Mỗi năm Tô Chi sẽ học mấy món ăn mới, nhiều năm như thế, món ăn đã học có rất nhiều, về cơ bản xem qua đoạn video là có thể làm ra những món ăn ngon.

“Em xem mà làm, tôi không kén chọn.”

Lục Úc ở bên cạnh giúp cô một tay, anh không biết nấu ăn lắm, chỉ có thể nấu chín cơm nhưng không ngon.

“OK, tôi làm đại.” Nguyên liệu rất nhiều, Tô Chi có thể làm ra rất nhiều thứ, khi cô cắt thịt phát hiện không mang tạp dề.

Cô nhìn về phía Lục Úc đang rửa rau, “Lục Úc, nhà anh có tạp dề không? Giúp tôi đeo tạp dề chút.”

“Đợi một chút.”

Lục Úc lau sạch nước trên tay mới đi vào phòng chứa đồ tìm một cái tạp dề mới ra.

Tô Chi vừa cắt thịt, trên tay còn dính dầu, không tiện lấy tạp dề, cô mở hai tay ra, “Tiện thể anh giúp tôi buộc tạp dề một chút.”

Lục Úc cầm tạp dề đứng trước mặt cô, có chút không biết làm thế nào.

“Sao bất động thế?” Tô Chi đi lên phía trước, “Cần tôi phối hợp thế nào, anh nói.”

Lục Úc ho nhẹ một tiếng, “Em thế này là tốt nhất.”

Anh cầm tạp dề, buộc từ phía trước thì không ổn lắm, anh quay ra phía sau, đôi tay như thể vòng tay ôm lấy cô vậy.

Hơi hơi cúi đầu có thể nhìn thấy rõ vòng xoáy xinh đẹp và đáng yêu trên mái tóc ngắn của cô, có thể là do vừa mới uống sữa xong, trên người cô có một loại mùi thơm ngọt nhàn nhạt.

Rõ ràng không phải rất ngào ngạt, khoảng cách gần anh không biết thế nào, ngực hơi đập điên cuồng.

“Xong chưa?”

Tô Chi hơi nghiêng đầu, nhìn anh.

Lục Úc bắt gặp ánh mắt của cô, trong đôi mắt sáng ngời của cô, anh nhìn thấy rõ ràng một chút hoảng loạn xuất hiện trên mặt mình.

Đúng vậy, trái tim có chút loạn.

“Lập tức, xong ngay đây.”

Động tác trong tay anh rất nhanh đã buộc xong tạp dề cho cô, phát hiện eo của Tô Chi thực sự rất nhỏ, dường như một tay của anh đã có thể bao bọc cô lại.

Sau khi trong tâm trí vô thức xuất hiện ý nghĩ này, anh lắc đầu, mình đang nghĩ cái gì vậy, anh chỉ coi Tô Chi như là tiểu bối mà chăm sóc.

“Cảm ơn.” Tô Chi không để ý đến sự bất thường của anh, vẫn hỏi han anh, “Lục Úc, hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi sao? Có muốn mời chị của anh đến đây ăn cơm không?”

Hôm nay là một bữa ăn lớn, hai người chắc chắn ăn không hết nhiều đồ như vậy.

Hơn nữa từ khi buổi hòa nhạc kết thúc, Tô Chi và chị của Lục Úc chưa bao giờ gặp mặt, chỉ tán gẫu đơn giản mấy lần trên WeChat.

Cô rất thích nói chuyện với chị gái Lục Úc, bởi vì cô ấy biết rất nhiều thứ, trong quá trình trò chuyện với cô ấy, cô sẽ hiểu biết rất nhiều thứ.

“Chị ấy đi công tác rồi, gần đây không ở nhà.”

Lúc Lục Tiêu Ca không ở nhà, phần lớn thời gian Lục Úc đều ở lại đây hoặc trở về nhà cũ cùng với ông nội, sẽ không ở nhà một mình.

Tô Chi gật đầu, “Có vẻ chỉ có hai người chúng ta thưởng thức món ngon rồi.”

Một sự quấy nhiễu như vậy, tâm trạng loạn lên của Lục Úc vừa mới tốt hơn nhiều, anh nói với bản thân, đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Ngay sau đó chủ động tìm đề tài, “Kỹ thuật xắt rau của em thật tốt.”

Tô Chi không biết trong lòng của Lúc Úc, cô vẫn đang cắt thịt, kỹ năng xắt rau của cô rất tốt, trước kia làm công việc bán thời gian ở nhà hàng nên đã luyện ra.

Thịt tươi cũng có thể được cô cắt thành từng miếng mỏng, dùng để nhúng lẩu hoặc xào rau đều rất ngon.

“Dần dần luyện ra, anh muốn học không? Tôi có thể chỉ cho anh, dạy miễn phí.”

Loại kỹ năng xắt rau này cần thời gian để luyện ra, đoán chừng phải rất lâu, Lục Úc không có thời gian để học những cái này, nhưng anh có thể học nấu ăn.

“Kỹ thuật xắt rau thì quên đi, tôi có thể học nấu ăn.”

“Vậy cũng được, bây giờ tôi có thể dạy cho anh.” Tô Chi nói, “Lát nữa khi nấu ăn, anh xem chút, tôi dạy cho anh một số cái đơn giản trước.”

Cô cắt rau xong đặt vào đĩa, “Anh hai tôi có thể học nấu ăn được, anh chắc chắn cũng có thể.”

“Nghe nói hôm nay anh em đi tham gia chương trình ẩm thực rồi.” Hôm qua Lục Úc nghe cô nói điều này.

Tô Chi gật đầu, “Đúng, anh ấy còn muốn mời tôi đi cơ, tôi không phải đã hẹn với anh rồi sao, nên đã từ chối anh ấy rồi.”

Ngoại trừ điểm này, bây giờ cô cũng không muốn đến chương trình giải trí với anh hai, để anh tự mình phiêu bạt đi.

Lục Úc nghe thấy lời này, chính là anh quan trọng hơn Tô Quân Bạch, từ chối Tô Quân Bạch cũng muốn đến nơi hẹn.

Vì câu nói này mà tâm trạng của Lục Úc lại trở nên tốt hơn, anh bất giác mỉm cười, đợi khi anh nhận ra mình đang cười, trái tim của anh lại trở thành một mớ hỗn độn.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Bây giờ sao anh để tâm quá mức đến lời nói của Tô chi thế kia?

Anh có phải lại bệnh nặng rồi không?

*

Ban đầu Tô Chi định làm 20 món ăn, xét thấy quá lãng phí, sau khi cô bàn bạc với Lục Úc thì làm 10 món.

Hàm ý là mười phân vẹn mười.

Trước 12 giờ đã làm xong một bàn đồ ăn, sau khi đem món ăn lên bàn, Lục Úc lấy một chai rượu vang ra.

“Em có thể uống rượu không?”

Tô Chi gật đầu, “Uống một chút không vấn đề gì.”

Trước kia khi cô làm việc bán thời gian cũng từng uống rượu, rượu vang ngược lại ít uống, sức uống của cô bình thường, uống một chút chắc là không sao cả.

Lục Úc rót cho cô nửa ly rượu vang, tự mình cũng rót nửa ly, sau đó ngồi đối diện cô.

“Xem ti vi không?”

“Được đấy.”

Tô Chi không có vấn đề gì, xem một tí cũng được, phòng khách quá yên tĩnh, mở tivi cho náo nhiệt một chút.

Lục Úc mở ti vi, ai biết Tô Quân Bạch đang tham gia chương trình giải trí ẩm thực đúng lúc như vậy, đây là chương trình giải trí ẩm thực được phát sóng trực tiếp toàn mạng.

12 giờ vừa khéo bọn họ cũng nấu ăn xong, chờ ban giám khảo chấm điểm, cơm trưa buổi chiều.

Tô Chi thấy mấy món ăn mà anh hai làm, màu sắc trông đẹp thế kia, chỉ là không biết ăn vào mùi vị thế nào.

Món ăn của ba nhóm khách mời khác cũng được, đặc biệt là hai nhóm khách mời thường trú, kỹ năng nấu nướng của bọn họ bây giờ càng ngày càng tinh xảo.

“Chương trình giải trí mà anh hai em tham gia là cái này?”

Tô Chi thu lại ánh mắt, gật đầu, “Đúng vậy, trước đó tôi từng đi cùng anh ấy một lần, cũng rất thú vị.”

Nếu anh hai không vụng về như thế, tài năng nấu ăn tốt chút nữa, tổ chương trình chuẩn bị nhiều món ăn chút nữa, vậy thì càng tốt.

“Tôi hiếm khi nhận kiểu chương trình giải trí này.” Lục Úc không biết nấu ăn, bản thân cũng không hứng thú.

Nếu Tô Chi thích xem, sau này anh cũng có thể xem xét.

Hở? Sao lại nghĩ đến Tô Chi nữa?

“Tôi biết, anh tham gia kiểu chương trình âm nhạc nhiều hơn.” Lúc không có gì để làm, Tô Chi cũng sẽ lướt video, “Tôi thích xem anh hát và nhảy, siêu đẹp trai.”

Điều Lục Úc giỏi chính là cái này, lúc ở trên sân khấu hát và nhảy, toả ra sức quyến rũ vô cùng, làm cho những cô gái thích lắm.

Tâm trạng của Lục Úc thật không dễ gì mới bình tĩnh lại, lại trở nên rối bời, anh không ngọn nguồn hỏi một câu, “Tôi với anh hai em ai nhảy đẹp hơn?”

Sau khi hỏi xong, anh cảm thấy đúng là bệnh tình không nhẹ.

Đang định nói không cần trả lời đã nghe thấy Tô Chi nói, “Hai người các anh không thể so sánh, tôi cảm thấy đều rất đẹp, tôi không phân biệt được.”

Đây là lời nói thật, cả hai đều là vua sân khấu, nếu muốn phân loại hình, anh hai nhảy bốc lửa và lả lơi hơn, mà Lục Úc nhảy thì chính là vua, lạnh lùng và cao quý hơn.

Lục Úc nghe thấy điều này thì tâm trạng cuối cùng cũng không rối bời nữa, nhưng có chút hụt hẫng là chuyện gì đang xảy ra?

Anh thấy mình phải bình tĩnh một chút, tự hỏi biểu hiện khác thường của bản thân.

Trong ti vi đang tiến hành phân đoạn chấm điểm, nhóm của Tô Quân Bạch và Kiều Thượng giành được thành tích đứng thứ hai, Tô Quân Bạch trước ống kính cười vui vẻ và kiêu hãnh.

“Kỳ nghỉ em có dự định gì chưa?”

Kỳ nghỉ hai ba tháng có thể làm được rất nhiều việc.

Tô Chi đã nghĩ xong rồi, “Chờ Lâm Mạt nghỉ, tôi và cậu ấy quay về trấn Thanh Thuỷ thăm chú Du một chuyến.”

Cô được bố mẹ tìm về vào thời gian này năm ngoái, trong ký ức của cô đã nửa năm không gặp, nhưng trong ký ức của người khác chính là cả năm.

“Chính là bố mẹ nuôi của bạn mà trước đây em từng nhắc đến?” Lục Úc nghe cô nói đến một lần.

“Đúng, tôi nhớ trước đó từng nói với anh, anh trông có chút giống với chú ấy.” Tô Chi nói, “Chú ấy không thích chụp ảnh, tôi cũng không có ảnh của chú ấy, đợi lần sau anh nhìn thấy chú ấy thì biết rồi.”

Lục Úc gật đầu, “Ừm, hy vọng sẽ có cơ hội.”

Bữa ăn kết thúc, mối quan hệ của Tô Chi và Lục Úc càng thân thiết hơn trước, chí ít Tô Chi cũng cho rằng như vậy.

Vì vậy cô đang uống rượu, dưới tình huống đầu óc không còn rõ ràng như bình thường, giúp Lâm Mạt hóng hớt tin đồn giữa Lục Úc và Diệp Đan Hân.

“Lục Úc, anh và Diệp Đan Hân chỉ là bạn bè bình thường hay như những gì trên mạng nói?”

Lục Úc, “…”

Anh nhìn Tô Chi đang ngồi trên sô pha ôm lấy hai chân, chống cằm trên đầu gối và hóng hớt đầy mặt.

Cô của bây giờ hoàn toàn khác vẻ cool ngầu và đẹp trai thường này, thoạt nhìn giống như một cô gái nhỏ mềm mại.

Anh day thái dương một cái, “Tôi không có quan hệ gì với cô ta.”

Hôm đó anh và Diệp Đan Hân cùng đến khách sạn dự tiệc, chỉ vì xe của Diệp Đan Hân bị hỏng giữa đường, mà xe của anh đúng lúc đi qua bèn chở cô ta một đoạn.

Không nghĩ rằng khi cả hai cùng đi vào khách sạn bị người ta chụp lại tung lên mạng, mới có sự xuất hiện của hot search kia.

Anh và Diệp Đan Hận chỉ là hợp tác đóng phim nên quen biết, chẳng hề quen lén lút cũng không qua lại quá nhiều.

Tô Chi nghe thấy điều này vẫn có chút thất vọng, thì ra không phải là thật, vậy Lâm Mạt nên vui mừng.

“Thế anh thích con gái như thế nào?” Tô Chi hỏi, có phải giống với anh hai cô không, kiểu con gái thiên hướng về dịu dàng và chu đáo.

Lục Úc thật sự không thể trả lời, bởi vì anh cũng không biết, hiện giờ kế hoạch chủ yếu của anh chính là cố gắng làm việc, chuyện tình cảm thì thuận theo tự nhiên.

“Đến khi tôi gặp được sẽ nói với em.”

“Được thôi.” Tô Chi không biết đây là cái cớ hay là thật, có chút buồn ngủ rồi, ở nhà Lục Úc ngủ cả buổi chiều, 7 giờ mới quay về.

Sau khi Lục Úc tiễn Tô Chi rời đi, về đến nhà trầm mặc ngồi trên sô pha, nghĩ về đủ loại biểu hiện thời gian gần đây.

Anh lên mạng tìm kiếm, “Để tâm đến những lời của một người nói, sẽ vô thức nghĩ về cô ấy…”

Rất nhanh có nhiều rất nhiều thông tin xuất hiện, đây là biểu hiện thích một người.

Thích?

Lục Úc nhìn thấy từ này vốn đã giật mình, lúc này điện thoại của Từ Thông gọi đến.

“Tiểu Úc, cậu đang làm gì thế, sao giờ mới bắt máy?”

“Có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì không thể hẹn cậu ra ngoài chơi ư, cậu xem cậu cả ngày làm việc rồi làm việc, cũng không ra ngoài thư giãn một tý, hôm nay anh có mấy cuộc tụ tập, cậu ra ngoài chơi một lát chứ.”

Tâm trạng bây giờ của Lục Úc như một mớ hỗn độn, chỉ có thể tìm chút chuyện khác để thay đổi sự chú ý.

“Địa chỉ.”

“Hả?” Từ Thông còn nghĩ rằng phải mất rất lâu mới có thể hẹn Lục Úc ra ngoài, kết lần này lại đơn giản như vậy, “Chính là câu lạc bộ mà trước đó chúng ta từng đến, tôi gửi địa chỉ cho cậu, rất dễ tìm, đợi cậu nhé.”

Lục Úc thay quần áo, đội mũ và đeo khẩu trang, cầm chìa khoá liền ra ngoài.

Theo địa chỉ mà Từ Thông gửi qua thì tim thấy câu lạc bộ bọn họ ở đó, đây là một nơi chính quy, có rất nhiều cơ sở ăn nhậu chơi bời.

Từ Thông từ phòng riêng đi ra, kéo một mình Lục Úc mở phòng riêng, “Tiểu Úc, hôm nay cậu không bận hả, kêu cậu vậy mà lại ra ngoài.”

Lục Úc, “Vậy tôi đi.”

“Đừng chứ, tôi không hỏi nữa, đi thôi, chơi hai ván bi-a.” Từ Thông lấy gậy cho anh.

Đây là một phòng riêng đơn, sau khi nhân viên phục vụ mang trà và bánh ngọt cho bọn họ liền rời đi, phòng riêng này chỉ có hai người bọn họ.

Lục Úc bắt đầu trước, trong tay vừa dùng sức đã phân tán hoàn toàn bóng, còn tiện thể vào một quả bóng.

“Đẹp.” Từ Thông khen ngợi, “Tiểu Úc được lắm.”

“Đến lượt cậu.”

“Được rồi.” Từ Thông đánh một quả bóng nhưng không vào, chờ một bên hỏi anh, “Tiểu Úc, năm nay thi đại học, em gái Chi Chi có hy vọng thi đỗ thành phố lớn không? Cậu phụ đạo cô ấy lâu như vậy, chắc có thể biết chứ?”

Lục Úc ngắm trúng quả bóng, một bên trả lời, “Nếu không có gì thay đổi thì có thể.”

Từ Thông cười nói, “Vậy thì tốt, tôi còn đặt cược 1 vạn tệ cho cô ấy ở trên mạng, hi vọng thắng lại được. Không thắng lại được cũng không sao cả, cũng chỉ là 1 vạn mà thôi. Thật không biết hai đại gia nào vừa lấy ra đã 20 vạn, thực sự là tiền nhiều thì không ổn định.”

“Tiểu Úc, cậu đặt cược chưa?”

Lục Úc chuẩn bị đánh bóng, nghe thấy câu này thì bóng đánh bị nghiêng rồi.

Anh không chỉ đặt cược mà còn đặt 20 vạn.

Tên đại gia đã đặt cược 20 vạn mà anh ta nói chính là anh.

“Đại gia mà cậu nói chính là tôi.”

Từ Thông, “…”

Từ Thông không tự nhiên, “Ha ha ha, tôi đã biết Tiểu Úc cậu sẽ đặt cược, cậu thật sự rất có lòng tin đối với em gái Chi Chi nha.”

Lục Úc lười để ý anh ta.

Lục Úc đối xử với Tô Chi đặc biệt như vậy, lại phụ đạo bài tập và đặt cược nhiều tiền thế kia cho cô, nếu nói Lục Úc không có chút tâm tư với Tô Chi thì Từ Thông là người đầu tiên không tin.

“Tiểu Úc, gần đây cậu có liên lạc với em gái Tô Chi không? Bây giờ vẫn còn sớm, có muốn gọi cô ấy cùng ra ngoài chơi không?”

“Em ấy có thể không có thời gian.” Lục Úc nói.

Cô uống rượu vang có hơi say nên về nhà ngủ rồi.

“Làm sao cậu biết?” Từ Thông bĩu môi, “Gọi điện thoại hỏi thử đi chứ.”

Lục Úc đánh bóng xong đứng thẳng dậy, “Cậu có đánh bóng hay không?”

“Đánh đánh đánh.”

Từ Thông không hỏi được tin tức có ích, cũng không thể để người anh em này thông suốt đi theo đuổi con gái, vừa thở dài vừa đánh.

Đợi sau khi Tô Chi lên đại học, người biết chắc chắn càng nhiều hơn, đến lúc đó người anh em của anh ta còn không biết có cơ hội hay không.

Hai người đánh đến 9 giờ thì không tiếp tục nữa, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, Lục Úc tu một chai nước, tâm trạng mới ép xuống đã bị Từ Thông trực tiếp nói đi nói lại tên của Tô Chi, lại rối loạn lần nữa.

“Từ Thông, tôi hỏi cậu một vấn đề.”

Từ Thông, “Hả? Đại học bá hỏi tôi vấn đề gì? Nhưng đừng về phương diện học tập, tôi sớm đã quên hết rồi.”

“Nếu một người con trai để tâm đến một người con gái, còn thường xuyên nghĩ về cô ấy, đây là…”

Lời của Lục Úc vẫn chưa nói xong, Từ Thông đã tiếp lời.

“Đây chắc chắn là thích đó, thế còn cần phải nói, con trai không có chút tâm tư gì với con gái, anh ta nhớ về cô ấy làm gì, dựa theo kinh nghiệm yêu đương nhiều năm của tôi, người con trai này chắc chắn đã phải lòng cô gái đó rồi.”

Sau khi Từ Thông nói xong, cảm thấy không đúng, trức kia Lục Úc sẽ không bao giờ hỏi kiểu vấn đề này, lẽ nào?

“Lẽ nào người đàn ông mà cậu nói chính là bản thân cậu, cô gái mà cậu để tâm là ai?”

Lục Úc ho nhẹ vài tiếng, “… Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đang nghiền ngẫm tâm lý nhân vật trong phim thôi.”

Trên mặt thì vô cùng điềm tĩnh nhưng thực sự trong lòng rối bời hơn.

Cư dân mạng nói như vậy, Từ Thông cũng nói như vậy, anh thật sự đã rung động với Tô Chi?

Nhưng mà, nghĩ đến hành động và suy nghĩ đến nay lâu như vậy, có lẽ anh thật sự…

“Haizzz, được thôi, hại hy vọng của tôi bị tiêu tan, còn tưởng rằng cậu có người thích rồi?” Từ Thông thất vọng.

Người anh em này của anh ta lúc nào mới có thể thoát ế, dựa theo tình thế này, sẽ không phải sống độc thân cả đời chứ?

“Đúng rồi, bộ phim mà cậu với Tô Quân Bạch hợp tác lúc nào quay? Cậu thật sự muốn quay phim cùng với cậu ta?”

Lục Úc gật đầu, “Ừ, đầu tháng 8 khai máy, đạo diễn Lâm Gia Hữu vẫn đang khó xử vấn đề bối cảnh, có tới hơn một tháng nữa cũng tàm tạm rồi.”

Bộ phim này quyết định vào lúc cuối năm, thời gian khai máy vẫn luôn hoãn.

“Nếu cư dân mạng biết cậu và Tô Quân Bạch quay phim cùng nhau, tuyệt đối sẽ nổ tung.” Từ Thông nói, “Mặc dù cái miệng của Tô Quân Bạch thiếu đòn một chút, nhưng em gái Tô Chi có thể giải quyết.”

Một lần nữa nghe thấy tên Tô Chi, Lục Úc từ trên sô pha đứng dậy.

“Cậu muốn đi làm cái gì thế? Tôi vẫn chưa nói xong đâu?”

“Ra ngoài hít thở không khí.”

Lục Úc đứng trước cửa sổ, cả thành phố chìm vào bóng tối, ánh đèn rực rỡ, xinh đẹp đến cực điểm.

Bầu trời sao tối nay vẫn có thể nhìn thấy những ngôi sao nhỏ.

Chỉ có điều, không lâu sau bầu trời đêm đen vậy mà biến thành vẻ mặt vui cười của Tô Chi.

Anh che lấy trái tim, cảm thấy bản thân sắp xong rồi.

Sau này phải làm thế nào đối mặt với Tô Chi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.