Sau khi Lục Úc nói xong lời này, ánh mắt của những người khác đều nhìn sang với cái nhìn đánh giá.
Ông cụ Lục hỏi, “Tại sao không được?”
Tô Chi trong tim ông cụ là cô gái tốt nhất, nếu ông cụ có một đứa cháu gái như vậy, nằm mơ cũng cười tỉnh.
Lục Úc, “…”
Còn có thể tại sao chứ, anh thích Tô Chi, nếu cô thật sự trở thành em gái anh, thế thì anh hoàn toàn không có cơ hội nào cả.
Lục Úc, “Ông nội, cứ sống chung như vậy không phải rất tốt sao? Không nhất định phải ra mắt, rất phiền phức, hơn nữa Tiểu Chi, em ấy có lẽ cũng không muốn nhỉ?”
Anh quay đầu nhìn Tô Chi, “Đúng chứ? Tiểu Chi?”
Tô Chi bị điểm tên lần nữa, động tác nhàn nhã dừng lại, cô nhìn vào ánh mắt đầy mong chờ của mọi người.
“Em sao cũng được.”
Ông cụ Lục cười ha ha, “Cháu xem đi, Chi Chi đồng ý rồi, cứ quyết định như vậy đi.”
Lục Úc, “… Ông nội.”
Ông vẫn nói thật sao?
“Cứ sống chung bình thường như vậy đi, bái tới bái lui, phiền lắm.” Du Gia Lý nằm trên ghế dựa, trạng thái không muốn làm gì.
Con người như ông ấy thực sự không thích phiền phức lắm, hơn nữa thằng nhóc Lục Úc đối với Tô Chi không bình thường.
Đừng hỏi sao ông ấy biết, ông ấy đoán mò thôi.
Lục Úc hùa theo, “Chú nhỏ nói đúng đấy, thực sự rất phiền.”
Con trai và cháu trai đều nói như vậy rồi, ông cụ Lục suy nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-gia-gameshow-cung-anh-trai-noi-tieng/2633893/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.