Chương trước
Chương sau
Ngày mồng một Tết hàng xóm khu chung cư chúc Tết lẫn nhau.

Sau khi Lục Úc nhận được tin nhắn của Tô Chi, cũng đang chuẩn bị, tay không đến nhất định không được, anh đã chuẩn bị quà rồi.

Quà cho Chú Tô là một phần trà mới sản xuất, cho Hàn Huyên là một chiếc khăn quàng cổ làm theo yêu cầu.

Những thứ này là sau khi Tô Chi hỏi thăm được mới chuẩn bị.

Ông cụ Lục biết anh đến nhà Tô Chi, cũng muốn qua đó đi dạo.

“Tiểu Úc, ông đi cùng với cháu, cũng gọi chú của cháu đến.”

Tô Chi giúp đỡ Tiểu Cẩm nhiều như vậy, ngày quan trọng như Tết Nguyên Đán, nhất định phải đến thăm một chút, bày tỏ tấm lòng.

Lục Úc, “…”

Tay cầm món quà chợt cứng lại, anh chỉ muốn một mình qua đó, không muốn vướng bận gia đình.

Lục Úc, “Ông ơi, không phải ông Chu hẹn ông đi chơi cờ sao?”

“Lão già đó đổi thời gian rồi, đổi thành 3 giờ chiều.”

Cho dù đối phương không đổi thời gian, ông cụ Lục cũng đổi thời gian, suy cho cùng công ơn cứu mạng đương nhiên quan trọng hơn chơi cờ.

Lục Úc, “…”

Ông nội đã quyết định rồi, anh muốn phản bác cũng vô dụng, cho dù anh ngăn cản, ông cũng có thể tự mình qua đó.

Anh đành phải đặt quà xuống đi tìm chú, sau khi chú ở lại thành phố Kinh, tất cả thói quen xấu hình thành trước kia đã thay đổi rồi, trông ông ấy bây giờ không tiều tuỵ như thế, mặc quần áo chỉnh tề, trông cực kỳ đẹp trai.

Chú đối với chuyện đến thăm Tô Chi không có ý kiến gì, đi theo cùng anh, mang rất nhiều đồ tốt.

Tô Chi và gia đình đều đang ở nhà, hôm nay anh hai cũng hiếm khi được nghỉ, nằm trên sô pha phòng khách chơi trò chơi.

“Tiểu Lễ à, chúc mừng năm mới nhé.”

“Chú Lục đến rồi, mau mời ngồi.”

Tô Đông Lễ nhiệt tình tiếp đãi.

Hàn Huyên bảo dì pha trà, mình vào bếp lấy bánh ngọt.

Tô Chi, anh cả và anh hai chào hỏi với ông cụ và du Gia Lý.

Sau khi chào hỏi xong thì nhìn thấy Lục Úc đi theo phía sau, tô Chi vẫy tay về phía anh, coi như là chào hỏi.

Lục Úc nhìn thấy cô cũng cười một cái, cả người giống như bừng bừng sức sống.

Sự tương tác của hai người chỉ có một mình Tô Quân Bạch hiểu, ở trước mặt người lớn, anh vẫn khó nói gì đó, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lục Úc.

Chẳng qua trong mắt Lục Úc chỉ có Tô Chi, không thấy anh, điều này làm anh rất tức giận.

Bên kia người lớn trò chuyện sôi sục ngất trời, bầu không khí thân thiện.

Tô Chi bọn họ cũng ngồi bên cạnh một lát, cùng trò chuyện một lúc.

Ông Lục và bố đang nói chuyện về công ty, Tô Chi nghe cũng không hiểu, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Lục Úc.

“Gần đây mẹ em mua một lô hoa, rất nhiều chủng loại, nở ra rất đẹp, có muốn đi xem một chút không.”

Lục Úc giây tiếp theo liền trả lời cô, “Được.”

Cả hai ngẩng đầu nhìn nhau một cái, Tô Chi đứng dậy nói, “Ông Lục, chú Du, các người từ từ nói chuyện, cháu dẫn Lục Úc đi một vòng.”

Ông cụ Lục cười nói, “Được được, người trẻ tuổi nên ra ngoài đi dạo đi.”

Du Gia Lý vẫn luôn là trạng thái không muốn làm gì cả, nghe thấy câu này, quay đầu nhìn qua, trong mắt như gương sáng, tựa như cái gì cũng hiểu.

“?”

Tô Quân Bạch không ngờ em gái anh mời Lục Úc đến nhà mình chơi quang minh chính đại như vậy.

“Cháu và Đại Chu cũng đi.”

Tô Cảnh Chu quét mắt nhìn anh, “Anh không đi.”

Bố và ông Lục bàn về chuyện công việc, anh còn muốn học hỏi nhiều hơn, tích luỹ kinh nghiệm, tương lai mới dễ phòng ngừa những tai nạn.

“Vậy em tự đi.”

Tô Quân Bạch đứng dậy muốn đi theo, anh chính là cả cái bóng đèn sáng ngời, chuyên đi gây rối buổi hẹn hò của hai người họ.

Tô Chi và Lục Úc, “…”

Anh hai à, sự oán hận của anh lúc nào mới có thể biến mất.

Hoa ở vườn sau đều là mới trồng cách đây không lâu, mỗi ngày đều có người nâng niu và chăm sóc, bông hoa nở rất tươi tắn.

Vừa bước vào đã ngửi thấy một hương hoa nhè nhẹ, có cảm giác mùa xuân đến rồi.

Dù sao Tô Quân Bạch biết chuyện của hai người họ, bọn họ cũng không giấu giếm trước mặt anh, tay trong tay đi dạo vườn hoa.

Còn luôn luôn thể hiện tình cảm.

Tô Quân Bạch, “!”

Anh cảm thấy mình đi theo chính là ăn cẩu lương.

“Ngắm hoa có gì thú vị chứ? Chúng ta đi chơi trò chơi đi.”

Chơi trò chơi tốt mà, để anh hành hạ Lục Úc ở trong game, Lục Úc chơi game không giỏi.

Tô Chi hỏi, “Anh muốn chơi game sao?”

Cô cũng đã lâu không chơi game rồi, ngược lại có thể thả lỏng một chút.

Lục Úc gật đầu, “Được, có điều tôi chơi game không giỏi.”

Anh không hứng thú với game lắm, nếu không phải bởi vì anh trở thành người phát ngôn của một trò chơi mới, có lẽ sẽ không đi học.

“Không sao, em chơi cũng không tốt.”

Kỹ năng của Tô Chi cũng được, nhưng cũng phải nhượng bộ ở trước mặt nam thần chân chính.

Tô Quân Bạch, “…”

Em gái à, em chơi game còn không giỏi, thế ai chơi giỏi đây?

Anh chơi game chưa bao giờ thắng được em gái.

Phòng chơi game ở tầng ba, là một phòng trò chơi riêng biệt, không gian rất lớn, bên trong có bốn máy tính, còn có các loại trò chơi vũ đạo khác.

Ba người lần lượt mở một cái máy tính, chơi trò chơi nổi tiếng gần đây.

Có thể chiến đấu một mình, cũng có thể chiến đấu theo nhóm.

Tô Quân Bạch muốn hành hạ Lục Úc, mời em gái gia nhập của đội của anh.

“Em gái, em chọn anh hay là chọn cậu ta?”

Tô Chi, “…”

Lại thế nữa.

Không phải đều có thể chọn sao?

“Chúng ta chơi chiến đấu theo nhóm đi, hoạt động này mới ra, chiến thắng cuộc thi đoàn đội có thể nhận được một bộ trang phục ra mắt mới nhất.”

Cô vừa xem giá, giá bán của trang bị mới phải trên vài ngàn.

Tô Quân Bạch, “Vậy được thôi.”

Hành hạ Lục Úc, sau này vẫn còn cơ hội.

Tô Chi, “Đợi chút, em hỏi xem Mạt Mạt có chơi không?”

Kỹ năng chơi game của Lâm Mạt rất tốt, mời cô tham gia để tăng thêm hy vọng thắng lợi cho trò chơi.

Lâm Mạt được biết chơi game với thần tượng, tất nhiên phải đồng ý rồi.

Cô vui vẻ đồng ý.

Tô Chi lại tìm bạn học cấp ba giỏi khác chơi game, tham gia vào đội, tổng cộng có 5 người, còn có một thành viên là ghép trận mà đến, 6 người lập đội thành công.

“Có thể bắt đầu rồi, mọi người bố trí chỗ đứng theo kỹ năng.”

Lục Úc không đặc biệt thông thạo đối với trò chơi, nhưng nhân vật và trang bị của anh thật sự nhiều, hầu như mỗi nhân vật và trang bị mới lên anh đều có.

Sau khi Tô Chi đi đến nhìn thấy, ngưỡng mộ vô cùng.

Đây chính là nam thần.

“Em cần không? Anh tặng cho em.”

Những thứ này của Lục Úc không phải anh mua, mà là phía trò chơi tặng cho anh, cho nên có một số trang bị và nhân vật không có sẵn trên chợ anh đều có.

“Vậy em dùng thử xem.”

Tô Chi nghĩ trải nghiệm sảng khoái tấn công kẻ thù của trang bị mới một chút, cô chọn một trang bị thích nhất.

Tô Quân Bạch nghe thấy tiếng động cũng ló đầu nhìn qua, đồ của Lục Úc thật sự rất nhiều, đồ của anh còn không bằng một nửa, đã đến lúc tăng thêm một số nhân vật và trang bị rồi.

Tuyệt đối không thể thua Lục Úc.

Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là anh lại vô tình ăn cẩu lương cửa em gái và Lục Úc, anh cảm thấy mình qua đây chính là tự làm khổ mình.

May mà trò chơi đã bắt đầu, nhưng màn thể hiện tình cảm của hai bọn họ vẫn không dừng lại, trong quá trình chơi game, em gái anh bảo vệ Lục Úc toàn bộ hành trình, có quân địch muốn giết Lục Úc, em gái anh sẽ hạ gục quân địch trước.

Cả màn trò chơi tiếp theo, hai bọn họ dính dùng nhau giống như cặp song sinh dính liền, màn công khai tình cảm này không hề nhẹ.

Tô Quân Bạch cảm thấy tiếp tục như thế nữa, anh sắp tức đến bị bệnh tim rồi.

Em gái đã đổi hướng về Lúc Úc, không chơi với anh rồi.

Tốc độ tay và khả năng bắn súng của Tô Chi đúng là đỉnh cao, năng lực quan sát cũng tốt, thêm vào đó những đồng đội phối hợp ăn ý nữa, màn trò chơi đầu tiền rất nhanh đã thắng rồi.

Muốn nhận được bộ trang bị đó, nhất định phải hoàn thành tám màn đấu, giành được vị trí đầu tiên mới có thể nhận được.

Đánh đến màn thứ ba, Tô Quân Bạch đã không muốn đánh nữa, anh vừa chịu đựng màn thể hiện tình cảm của em gái và Lục Úc, vừa chịu đựng hiện thực gà yếu của mình.

“Em gái à, anh muốn trang bị này, em mua cho anh.”

Anh nghĩ rằng mình chơi game không tồi, nhưng ngoại trừ Lục Úc, anh xếp thứ hai từ dưới lên.

Tô Chi nói, “Vậy anh tặng cho em một thứ khác đi, trang bị này cũng cần.”

Miễn phí mà, sao không chiến đấu một chút, hơn nữa đánh đến màn thứ ba rồi, không thể bỏ cuộc giữa chừng.

Tô Quân Bạch, “…”

Chỉ có thể bị ép vào trận.

Nhưng biểu hiện của anh không tốt lắm, đồng đội ghép trận vào, vẫn luôn không mở lời, lần này thì nói ra rồi.

“Hướng trước sau có kẻ địch tới, anh đi về phía bên trái, động tác nhanh chút.”

Làm một giọng nói rất lành lạnh và dễ nghe, không nghe ra là nam hay nữ.

Tô Quân Bạch cũng muốn đi, nhưng anh vừa di chuyển đã bị kẻ địch dùng kỹ năng khống chế, ngay lập tức nhìn tận mắt xx ngã xuống, phía sau có người hạ gục kẻ địch rồi.

Tô Quân Bạch thấy rõ, chính là cái người vừa mới nói chuyện kia.

Vừa muốn cảm ơn, đã nghe thấy đối phương nói, “Ngốc chết đi được.”

Tô Quân Bạch, “?!”

Anh không cần thể diện sao? Miệng của người này sao độc ác như vậy? Rất tức giận!

Song đang tức giận, đối phương lại nói.

“Theo tôi qua đây đẩy trụ.”

“Anh câu giờ đối phó với lính nhỏ.”

Tô Quân Bạch, “!”

Tác dụng của anh nhỏ như thế sao? Anh cũng có thể làm chuyện lớn.

“Tôi không…”

“Anh hai, anh đi theo anh ta đi, kỹ năng của anh ta rất mạnh, có thể dẫn theo anh nằm cũng thắng.”

Tô Chi vì phải bảo vệ Lục Úc, còn phải đối phó với quân địch, chăm sóc không đếm nổi, anh hai đã chết mấy lần rồi.

Người đồng đội ghép trận vào này, vừa nhìn chính là cao thủ, kỹ thuật và khả năng phản ứng đều rất mạnh, anh hai đi theo đối phương chuẩn không cần chỉnh.

Lục Úc cũng nói, “Nằm không cũng thắng rất thoải mái, cậu có thể thử xem.”

Anh được Tô Chi dẫn theo từ màn đầu tiên đến giờ, trên cơ bản hai người đều đi cùng nhau.

Tô Quân Bạch, “…”

Lục Úc, sự nam tính của cậu đâu?

Bị chó ăn rồi.

Cuối cùng, vì trận đấu có thể thắng, Tô Quân Bạch vẫn là đi phía sau đối phương, phụ trách đánh lính nhỏ.

Tô Chi, Lục Úc và Lâm Mạt cũng đuổi qua đây, đánh quân địch.

Còn có một đồng đội phòng thủ ở phe mình, chỉ có điều máu đã mất gần hết.

Đánh một lúc nữa anh ta sắp chết rồi, cũng may trước khi anh ta chết, đội của bọn họ thắng một lần nữa.

Tiếp theo chính là đánh trận thứ tư.

Lần này Tô Quân Bạch học được cách thông minh rồi, vừa bắt đầu đã đi theo đối phương, anh ta đi đâu, anh chính là đi theo đó.

“Anh theo tôi làm cái gì?”

“Không phải anh bảo tôi đi theo sao?”

“…”

Đối phương không nói nên lời.

Tô Quân Bạch dung túng hành vi của mình, nằm không cũng thắng thật sự thoải mái, đi theo anh ta, ngay cả súng cũng không cần bắn.

Đánh tám trận liên tiếp, số điểm mỗi trận của họ cao nhất, cuối cùng lấy được hạng nhất, giành được một bộ trang bị mới.

Chỉ có một bộ, trang bị mới làm sao chia.

“Anh trai cá voi nhỏ, bộ trang bị này anh cần không?”

Tô Chi cũng muốn, đang bàn bạc với anh ta.

“Không cần.”

Đối phương nói dứt khoát xong, đã offline.

Rất hào phóng.

Tô Chi lại hỏi những người khác, không ai tranh với cô, cô nhận được một bộ trang bị mới miễn phí.

Cảm giác này không tồi.

Lục Úc thấy cô vui vẻ, mặt mày lộ ra cũng ý cười.

“Chi Chi, em muốn chọn một số trang bị và nhân vật nữa không? Chúng ở trong tay em mới có thể phát huy khả năng càng mạnh.”

Tô Chi vừa nghe, “Thứ em nhắm trúng đều cho em sao?”

“Ừm.” Lục Úc gật đầu, “Của anh chính là của em, chọn thoải mái đi.”

“Yeah!”

Tô Quân Bạch, “!!!”

Chó Lục Úc, thế mà còn biết cách cua gái.

Anh không thể tiếp tục ở trong phòng trò chơi này nữa, đã bị cẩu lương no chết rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.