Người đầu tiên mà bé cưng học cách gọi là mẹ.
“Mẹ, mẹ.”
Lúc Tô Chi nghe thấy tiếng gọi mẹ, trái tim đều tan chảy.
“Ơ kìa, gọi bố.”
“Mẹ.”
Hai bé cưng một trái một phải nằm sấp bên cạnh cô, cười ngây ngô với cô.
Lục Úc gõ trán hai đứa một cái, “Sau này đối xử với mẹ tốt một chút có biết chưa? Trong nhà này mẹ lớn nhất.”
Không biết bé cưng có hiểu hay không, uhmm một tiếng.
Khi tròn một tuổi, hai người tổ chức bữa tiệc thôi nôi cho hai bé cưng bốc đồ dưới ánh mắt mong chờ của mọi người.
Anh trai bốc được cây bút, em gái bốc được kiếm đồ chơi.
“Viện Viện, cháu muốn bốc cái này sao? Có muốn đổi một cái không? Cháu xem cái này đẹp hơn nhiều.”
Ông cụ Lục cầm tiền lắc lắc trước mặt cô bé, “Cái này đẹp.”
Hàn Huyên cầm kèn harmonica, “Viện Viện, cái này đẹp, cháu xem, còn kêu.”
“Cái này cũng tốt…”
Bọn họ ở bên cạnh nói chuyện nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai bé cưng. Bọn chúng nắm lấy đồ vật rồi bò dậy, nhoáng một cái bò đến gần cái bàn.
“Con gái cầm kiếm cũng khá tốt, lớn lên có thể bảo vệ bản thân, uhm, vẫn được.”
“Tiểu Dật bốc cây bút lớn lên nhất định là một học bá, muốn làm học bá giống bố mẹ của nó vậy.”
Mọi người an ủi mình như thế, đối với đồ vật mà Tiểu Thanh Viện bốc thôi nôi thì không hài lòng lắm, nhưng cô bé nắm rất chặt, rất yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-gia-gameshow-cung-anh-trai-noi-tieng/2633835/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.