Tô Chi đặt đồng hồ báo thức, năm giờ sáng ngày hôm sau đã thức dậy.
Cô rửa mặt xong, ra ngoài chạy bộ buổi sáng nửa tiếng, sáu rưỡi về, bữa sáng đã sẵn sàng.
Cô Lý về nhà trông cháu trai, nói là ba tháng sau mới có thể quay lại, Hàn Huyên tìm một người làm tạm thời ở công ty giúp việc làm một ngày ba bữa, tay nghề nấu ăn cũng không tệ lắm.
Cô về phòng để tắm vội trước, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ, ngồi trước bàn ăn, anh hai mới vội vàng xuống tầng.
"Suýt nữa thì muộn."
Tô Chi nhìn anh mà nói: "Anh không đặt đồng hồ báo thức à?"
Tô Quân Bạch chỉnh lại áo khoác màu nâu nhạt: "... Anh đặt rồi, nhưng mà anh lại ngủ thêm một lát."
Anh đặt đồng hồ báo thức sáu giờ, định ngủ thêm năm phút, kết quả lại ngủ một giấc đến sáu rưỡi...
Tô Chi: "..."
Lần đầu tiên gặp anh hai, anh ấy cũng giống như thế này, nói là dậy sớm, kết quả nằm ỳ đến muộn.
Bởi vì hôm nay Tô Chi và Tô Quân Bạch phải đi ghi hình chương trình, khoảng một tuần sẽ không thấy mặt.
Tô Đông Lễ, Hàn Huyên, Tô Cảnh Chu dậy sớm ăn sáng với hai người, trên bàn ăn dặn dò Tô Quân Bạch phải chăm sóc em gái.
"Tiểu Bạch, con đã học nấu ăn được gần một tháng, lần này phải chăm sóc Chi Chi thật tốt."
Toàn bộ quá trình ghi hình chương trình giải trí kỳ trước là Chi Chi chăm sóc Tiểu Bạch, thấy vậy nên họ muốn đào tạo Tiểu Bạch nấu ăn.
"Yên tâm ạ, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em gái." Tô Quân Bạch cam đoan: "Bây giờ con đã là người biết nấu ăn."
Lúc trước anh chỉ biết làm cơm rang trứng, còn không ngon, bây giờ đã biết xào rau, mùi vị cũng khá ngon.
Đương nhiên đó là anh cảm thấy vậy, bố mẹ cảm thấy còn rất kém, muốn anh học tiếp.
Tổ chương trình quy định địa điểm tập trung, cách nhà họ đi xe chỉ mất mười lăm phút.
Liên Phương lái xe tới đón hai người, sau khi họ lên xe mới nói: "Nội san của Mị Lực mà lúc trước các cậu chụp, còn có trang bìa nội san Tiểu Bạch chụp một mình, trung tuần tháng mười sẽ lên kệ tiêu thụ, hiện giờ đã bắt đầu khởi động, Tiểu Bạch rảnh rỗi thì chia sẻ Weibo trang mạng chính thức."
Anh ta đã xem qua thành phẩm, hình ảnh hai anh em đứng cạnh nhau thực sự quá đẹp, sau khi chỉnh sửa hậu kỳ càng tuyệt vời, trang bìa tạp chí cực kỳ mang lại cảm hứng, cũng rất có sức hấp dẫn.
Chính là loại nhìn thấy thì sẽ thôi thúc mua để cất giữ.
Phần lớn thời gian, tài khoản Weibo do chính anh quản lý, trừ lúc gặp chuyện quan trọng thì Liên Phương và đoàn đội của công ty xử lý thay.
Anh nhìn bức ảnh sau chỉnh sửa, đẹp thì đúng là rất đẹp, nếu như anh khí phách hơn một chút thì hoàn mỹ hơn.
Anh chưa xem video quảng cáo, bấm vào xem mới phát hiện, hình tượng đáng thương càng khắc sâu tận xương hơn.
Sau này trong mắt fan hâm mộ thì anh sẽ không trở thành chú gà con yếu đuối chứ, tuyệt đối không được! Anh là người đàn ông cường tráng!
Tô Chi cũng đã xem: "Ảnh chụp rất đẹp."
Cô rất hài lòng với video quảng cáo của tạp chí Mị Lực làm, cho dù là phong cách vẽ, sắc thái hay là hậu kỳ, đều làm vô cùng tuyệt vời.
Ban đầu cô cho rằng thành phẩm sẽ không đẹp, kết quả nằm ngoài dự đoán của cô.
"Đúng là đẹp." Tô Quân Bạch gật đầu.
Anh nghĩ, nếu như hai chúng ta hoán đổi cho nhau thì càng đẹp.
Nhưng mà em gái đã cho anh cơ hội, là chính anh không nắm chắc, cho dù có nắm chắc, anh cũng không thắng được em gái.
Liên Phương trả lời họ: "Đương nhiên, công nhận tạp chí Mị Lực có phong cách vẽ đẹp, tạp chí kỳ này lên kệ tôi tin nhất định sẽ bán chạy."
Sự nghiệp của Tiểu Bạch hẳn là sẽ chào đón một đỉnh cao, nếu như Tiểu Bạch đạt được một giải thưởng diễn viên thì càng tốt.
Chờ mong phim điện ảnh mới của đạo diễn Lý Hồng Đạt công chiếu, xem Tiểu Bạch có thể đạt được một giải thưởng hay không.
Đúng bảy giờ đến địa điểm tập trung, đây là một quảng trường văn hóa, vào giờ này thì không có ai, chỉ có một chiếc xe buýt đỗ ở đó trông rất trống trải.
Tô Chi và Tô Quân Bạch là nhóm đầu tiên đến nơi, từ lúc họ đi vào quảng trường thì phát sóng trực tiếp cũng đã bắt đầu.
"Chào buổi sáng tất cả mọi người."
Hai người chào hỏi cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp trước màn hình.
Bởi vì thời gian còn sớm, người canh xem phát sóng trực tiếp chỉ có hơn trăm nghìn, cư dân mạng khi nhìn thấy hai người họ cũng lập tức chào hỏi.
"A a a! Chào buổi sáng ông xã! Chào buổi sáng em gái!"
"Lâu rồi không gặp, ông xã và em gái lại trở nên xinh đẹp! Em rất yêu hai người!"
"Ôi gương mặt đẹp chí mạng! Giá trị nhan sắc của ông xã lại cao, sáng sớm tôi đã canh ở trong phát sóng trực tiếp đột nhiên cảm thấy đáng giá!"
"Món ăn tinh thần của tôi trở lại, ha ha ha, ông xã, em gái chờ mong biểu hiện của hai người!"
"Kỳ này em gái có cạnh tranh điên cuồng với các khách mời không, tôi luôn mong chờ viết hoa!"
...
Hai người xuất hiện trong nháy mắt bị cư dân mạng spam điên cuồng ở trong phát sóng trực tiếp, cả dân mạng ở ẩn cũng xuất hiện.
Đạo diễn phải cảm khái sức nóng của Tô Quân Bạch, không hổ là siêu sao, xuất hiện là có thể gây xôn xao.
Ông ta nói: "Đây là xe buýt du lịch Trường Phú, hoan nghênh hai vị đã đến, tự tìm vị trí ngồi đi."
"Xe buýt du lịch Trường Phú?" Tô Quân Bạch hỏi: "Đạo diễn, kỳ này của chúng ta là chương trình giải trí du lịch à?"
Mùa trước của chương trình giải trí Cực Hạn đều là cấp độ đùa giỡn khách mời, anh chưa từng gặp chương trình giải trí du lịch.
Chương trình giải trí du lịch, Tô Chi cảm thấy không tồi, hi vọng không có quá nhiều chuyện và nhiệm vụ bực mình, ra ngoài dạo chơi một chút còn có thể thả lỏng tâm trạng.
"Đúng vậy." Đạo diễn nói tiếp: "Tôi chờ tất cả khách mời đến đông đủ rồi công bố hành trình cụ thể."
Ông ta ngừng lại một chút, giải thích với cư dân mạng rằng phải chỉnh sửa phòng phát sóng trực tiếp, tạm thời đóng phòng phát sóng trực tiếp, rồi mới nói với hai người họ: "Bây giờ có chuyện muốn thương lượng với hai người..."
Tô Quân Bạch vừa nhìn biểu cảm của đạo diễn là biết không phải chuyện tốt: "Không cần thương lượng."
Đạo diễn: "..."
Ông ta còn chưa nói mà...
Ông ta lại nhìn về phía Tô Chi, phát sóng trực tiếp kỳ trước, ông ta luôn cảm thấy Tô Quân Bạch sẽ nghe lời Tô Chi.
Tô Chi nhìn ông ta: "Chuyện gì? Nói trước, chúng tôi không làm chuyện xấu."
"..." Đạo diễn, đúng là chuyện xấu.
Ông ta nói: "Là như này, hai người còn nhớ trong tập dẫn đường, hai người lấy được át chủ bài không?"
Tô Quân Bạch: "Nó có tác dụng gì?"
Đạo diễn không nhắc tới, anh cũng quên mất, ban đầu cho rằng kỳ đầu tiên sẽ dùng tới, kết quả là không.
Tô Chi cũng hỏi: "Át chủ bài có liên quan đến việc ông sắp nói sao?"
Mắt của đạo diễn sáng rực lên: "Có liên quan, tổ chương trình chúng tôi có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho hai người, hoàn thành nhiệm vụ sẽ quyên góp ba trăm vạn tệ cho vùng núi với danh nghĩa của hai người, còn nhận được hai cơ hội du lịch bảy ngày đến cảnh núi vườn biển."
Tô Chi ra hiệu cho ông ta nói tiếp: "Ông nói thử xem là nhiệm vụ gì?"
Việc giúp đỡ trẻ em vùng núi đã đả động cô, trước kia cô đã trải qua rất nhiều chuyện, biết hoàn cảnh khó khăn không được đi học của trẻ em vùng núi.
Đạo diễn nói: "Phá đám các khách mời, khiến cho họ không có cơm ăn, không có chỗ ở, không có tiền tiêu."
Tô Chi: "..."
Tô Quân Bạch: "..."
Tô Quân Bạch không ngờ tới là nhiệm vụ như vậy, anh và em gái thành thạo phá đám khách mời, cảm giác cạnh tranh điên cuồng về tiền bạc với các khách mời là chuyện rất sảng khoái.
"Vậy chúng tôi có đãi ngộ đặc biệt gì?"
Điều này rất quan trọng.
Tô Chi đã xem chương trình giải trí Cực Hạn kỳ trước, biết Bạch Lộ và Giang Thế Lâu sau này là gián điệp xen lẫn trong các khách mời.
Hai người họ rất thê thảm, không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ tổ chương trình giao cho, còn phải hoàn thành nhiệm vụ phá đám khách mời, không hoàn thành nhiệm vụ, còn phải nhận hình phạt của tổ chương trình.
"... Có." Đạo diễn: "Át chủ bài của hai người trong lần ghi hình tới sẽ có thể chuyển dời nhiệm vụ một lần, làm cho đối phương giúp hai người hoàn thành."
Ông ta dừng một chút rồi nói: "Còn có thể lấy được thêm hai trăm tệ nguồn vốn ban đầu, đương nhiên, hai người không thể để cho các khách mời khác nhìn ra số tiền này."
Đây là nhượng bộ lớn nhất mà tổ chương trình đưa ra, dù sao cũng là người mà nhà đầu tư muốn thiên vị, dĩ nhiên họ sẽ sắp xếp linh hoạt.
Tô Chi và Tô Quân Bạch nhìn nhau, hiểu được ý của đối phương: "Thêm hai trăm nữa."
Hai trăm tệ nguồn vốn ban đầu, thêm bốn trăm của tổ chương trình, vừa đúng sáu trăm, mọi thứ đều trôi chảy*.
*Câu gốc là lục lục đại thuận, số sáu là con số tốt lành và mang lại nhiều may mắn trong văn hóa Trung Quốc.
"Chúng tôi sẽ không để cho các khách mời khác nhìn ra."
Đạo diễn: "..."
Hai người các cậu còn có thể gài bẫy nữa được không!
Cuối cùng, hai bên đạt được thỏa thuận, mặt của tổ đạo diễn buồn bực.
Tô Chi và Tô Quân Bạch gặt hái được rất nhiều, tâm trạng khá ổn.
Nhiệm vụ phá đám khách mời này nghe không tồi, để anh hai đối phó nữ chính, tự mình chặt đứt tơ tình.
Các khách mời khác giao cho cô, ừm, trước đó Lục Úc hối lộ cô, cô đã nhận, sẽ giúp đỡ anh trong tình huống người khác không nhìn ra.
Đạo diễn lại mở phát sóng trực tiếp, cư dân mạng trong nháy mắt nhảy ra.
"Đạo diễn ông làm muộn năm phút đồng hồ hút sắc đẹp của tôi, ông phải bồi thường cho tôi! Cho nên xin các người phát sóng trực tiếp một tháng, đừng có ngừng!"
"Lý do đạo diễn vừa đưa ra không đầy đủ, đoán bừa một cái có phải đang âm mưu chuyện bí mật gì không?"
"Anh ấy tới rồi, anh ấy tới rồi, bé đáng yêu mang hết buồn bực đi của nhà tôi tới rồi."
...
Nhóm khách mời thứ hai tới là Lục Úc và em họ của anh là Lục Vũ Điểm.
Hai người các anh cũng chào hỏi với cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp, được cư dân mạng đáp lại nhiệt tình.
"Chào buổi sáng nhé! Ông xã của tôi tuyệt sắc nhất thế giới! Không nhận phản bác!"
"Mấy ngày không nhìn thấy, bé Úc nhà tôi lại đẹp trai, mong chờ biểu hiện kỳ này của hai người, xông lên!"
"Răng mèo của em trai thật đáng yêu, rất muốn xoa đầu một cái."
...
Lục Úc xoay người thì đối diện với ánh mắt của Tô Chi, anh chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Lục Vũ Điểm lộ ra chiếc răng mèo đáng yêu: "Chị Tô Chi, chào buổi sáng."
Cậu ta vô cùng quen thuộc đi đến ngồi xuống hàng ghế phía trước Tô Chi: "Chị Tô Chi, chúng ta học cùng một trường đấy."
Lục Úc cũng vội vàng đi theo, lúc đối diện với biểu cảm chán ghét của Tô Quân Bạch, anh vỗ vai Lục Vũ Điểm: "Đổi chỗ."
Lục Vũ Điểm còn đang nói chuyện, bị anh cắt ngang "Anh, anh ngồi ở đấy không được à?"
Bởi vì mối quan hệ với Tô Chi, suýt nữa cậu ta quên mất anh của cậu ta với Tô Quân Bạch chướng mắt nhau.
"Vậy được rồi." Cậu ta chuyển sang bên ngoài, Lục Úc thuận thế ngồi vào.
Tô Chi quên chưa chào hỏi anh: "Chào buổi sáng."
Cô đưa bánh ngọt nhỏ cho anh: "Anh muốn ăn bánh ngọt không?"
Đây là bánh ngọt tối qua mẹ cô nướng, để cô mang đi ăn trên đường, hôm qua cô đã ăn một cái, mùi vị rất ngon.
Tô Quân Bạch nhìn thấy hành động của em gái, trông thấy ánh mắt của Lục Úc sắp bay lên trời rồi.
"Chi Chi, Lục Úc không thích ăn đồ ngọt, em cho cậu ta bánh ngọt thì quá lãng phí."
"Phải đưa cho người cần." Anh dừng lại một chút: "Ví dụ như anh, anh rất dễ nuôi, cái gì cũng đều thích ăn."
Anh nhận lấy bánh ngọt Tô Chi đưa cho Lục Úc, ánh mắt ghét bỏ sắp tràn ra ngoài.
Tô Chi: "..."
Anh hai, anh có thể đừng tùy hứng như thế được không, dù thế nào chúng ta cũng phải che đậy một chút.
Nếu Tô Quân Bạch sợ bị mắng, thì sẽ không có nhiều anti-fan như vậy.
Anh thưởng thức bánh ngọt một cách tinh tế: "Ngon thật đấy, đáng tiếc người nào đó không ăn được nhỉ."
Dáng vẻ muốn ăn đánh này thực sự rất làm người ta ghét, nhưng mà anh trông đẹp trai, những fan hâm mộ anh đều gọi anh là đáng yêu.
Fan hâm mộ của Lục Úc thì mắng Tô Quân Bạch, nhóc giả tạo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]