Lần tiếp tục, Hoàng Thiên và Lục Minh chọn cái cầu trượt không ngắn cũng không dài. Nhân viên đem phao bỏ lên cầu trượt, tay không quên giữ lại.
Khi cậu và anh ngồi lên, nhân viên xem qua đã ổn định chưa mới buông tay. Hoàng Thiên ngồi phía trước, Lục Minh ngồi phía sau, vì phao này thiết kế để dành cho hai người nên mới có kiểu ngồi như vậy.
Nhân viên chuẩn bị thả tay ra, Lục Minh lại lên tiếng: “Có sợ quá thì ôm anh.”
Hoàng Thiên nghe xong, tưởng anh bảo ai, cậu quay ra sau nhìn dô mắt anh xem anh nhìn ai. Ai ngờ vừa nhìn ra sau đã thấy Lục Minh nhìn mình.
Cậu nhướn mày, chớp chớp mắt liên hồi, tỏ ra vẻ hơi khó xử, sau đó cậu mới lên tiếng:
“Em ngồi trước thì sao ôm anh được chứ?”
“… Vậy để anh ôm em.”
Nói là làm, vừa nói dứt câu Lục Minh đã đưa tay trái lên ôm ngang eo cậu, tay phải để nắm tay cầm chiếc phao. Nhân viên thấy vậy cũng bỏ tay ra, để cho chiếc phao trôi xuống theo dòng nước chảy.
Hoàng Thiên cảm thấy sợ nên liền đem hai tay của mình ôm lấy cánh tay kia của anh. Người cũng theo bản năng mà nghiêng ra sau, vừa khớp dựa vào người Lục Minh.
Lục Minh thấy vậy càng dùng lực ôm Hoàng Thiên mạnh hơn một chút nhưng không để cậu bị đau. Nỗi sợ nhanh chóng được dập tắt vì phao đã theo dòng nước chạy xuống đích.
Dù vậy nhưng anh vẫn không buông tay khỏi eo cậu ra, đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-gia-chuong-trinh-co-duoc-bao-boi/3005344/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.