Chương trước
Chương sau
Chiều hôm đó Rebecca đã tự mình tới hộp đêm để tìm manh mối.
Vân đem những tài liệu mình thu thập được khi tới đây. Cô đã khôi phục lại dữ liệu camera của các khu gần đó, của nhà hát lớn đối diện phát hiện vài điều khả nghi.
"Lão đại, hôm xảy ra chuyện tổng giám đốc của Trương thị, người đã có cái chết bí ẩn sau hôm đó đã tới đây sau anh một lúc".
Vân cho Thẩm Đông Phong xem lại đoạn ghi hình lúc đó. Xem qua một lượt Thẩm Đông Phong phát hiện ra gì đó. Anh nhấn nút chạy chậm lại.
Lão ta đã đi vào, và quan trọng là bám theo một xô gái mặc bộ váy dạ hội vô cùng xinh đẹp dù máy quay có hơi xa.
Thẩm Đông Phong càng kích động khi anh phát hiện ra hình bóng mờ ào đó chính là cô gái đã cùng anh xảy ra quan hệ.
"Còn đoạn nào quay gần hơn không?".
"Dạ không có, tôu chỉ tìm được đoạn này!".
"Lão đại, cô gái này cũng không hề thấy trở ra, giống như bốc hơi vậy!".
Thẩm Đông Phong trong lòng đã nắm chắc phần nào.
"Có thể đột nhập vào hệ thống an ninh thành phố chứ!".
"Tôi không chắc, có lẽ nó đã được bảo mật bởi người của Hải Vương cũng rất có khả năng". Gập lại chiếc máy tính Vân đứng nghiêm chỉnh.
"Cứ thử đi! Biết đâu sẽ có manh mối có ích!".
Thẩm Đông Phong tự mình tìm tới khách sạn Thăng Hoa. Mọi nhân viên cũng không ai biết rõ mọi chuyện.
Theo thông tin chính xác của phóng viên hôm đó trực tiếp có mặt ở hiện trường anh được biết ông ta chết trong tâm thái nằm nghiêm chỉnh trên giường nhưng khi khám nghiệm tử thi họ đã cho biết từng quan hệ tình giục trước khi chết.
Oan có đầu, nợ có chủ, Vũ rất nhanh điều tra ra cô gái hôm đó phục vụ cho lão ta.
Rebecca cùng Phong cũng đã tóm được tên quản lí người giúp lão ta thực hiện âm mưu của mình.
Lệ Nhi sau khi ông ta chết bèn lẩn trốn trong những quán bar nhỏ lẻ ngoài thành phố. Thẩm Đông Phong đạp cửa đi vào, khách trong quán ai cũng khiếp sợ.
Những người mặc áo đen xếp thành hàng khuôn mặt dữ tợn, tên quản lý chưa gặp phải cảnh này bao giờ nên chân dính vào nhau.
"Các vị đại ca, quán chúng tôi chỉ kiếm ăn nhỏ lẻ mong ngày tha mang".
Thật là chưa đánh đã thắng. Thẩm Đông Phong toàn thân một mày đen, anh khoác trên mình chiếc áo khoác dài, dù là bước đi hay ánh mắt đều khiến người khác chết lạnh.
Kéo chiếc ghế thoải mái ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo lên nhau.
"Tôi muốn gặp Lệ Nhi". Thẩm Đông Phong trực tiếp tìm người
"Lệ, Lệ Nhi! Đại ca chỗ chúng tôi thật sự không có người này, có phải anh nhầm rồi không?".
"Không có sao? Vậy thì người này!". Thẩm Đông Phong mang ra một tấm ảnh, tên quản lí run run cầm lên xem.
"Thì ra ngài tới tìm Kiều Kiều sao. Ngài đúng là có mắt nhìn, cô ấy chính là mỹ nữ tuyệt vời nhất chỗ chúng tôi đó!".
"Tôi muốn mua cô ta!".
"Mua, chúng tôi không bán!". Tên quản lí rất thông minh. Đối với họ cô gái này chính là cây hái ra tiền.
Ngoắc tay với tên thuộc vệ, họ bèn hiểu ý mang lên để lên bàn một chiếc va li.

Mở ra bên trong những cọc tiền xếp ngay ngắn. Với hắn thì chính là sống sung túc nửa đời.
"Từng này bán không?"
"Bán, bán, bán, thất lễ với ngài rồi. Cô ấy chắc chắn phục vụ ngài rất tốt".
"Người".
"Dạ, tôi sẽ đưa cô ấy lên đây ngay".
Lệ Nhi được đưa lên, đúng mà xinh đẹp nhưng thật khiến người khác khinh bỉ.
Người của Thẩm Đông Phong nhanh chóng khống chế cô ta. Lệ Nhi vô cùng hoảng sợ.
Cô lấy hết sức la hét nhưng vô ích, không ai cứu được cô cả.
"Im thì tôi sẽ nhẹ nhàng hơn đấy!".
"Tôi không biết gì hết, tôi cũng không làm gì sai!".
"Tôi còn chưa hỏi mà". Thẩm Đông Phong nhếch môi cười.
"Giờ cô kể rõ mọi chuyện cho tôi biết chuyện hôm đó tôi sẽ tha mạng cho cô!".
Lệ Nhi thành thật khai báo mọi chuyện. Thỏa mãn được yêu cầu của Thẩm Đông Phong anh cũng không so đo làm gì.
"Không phải anh nói tôi chỉ cần trả lời thật anh sẽ thả tôi ra sao!".
"Đúng vậy! Nhưng cô là do tôi mua rồi vậy nên cũng phải xứng đánh với số tiền tôi bỏ ra chứ!".
Thẩm Đông Phong bỏ đi ra ngoài mặc cho đám thuộc hạ mình xử trí.
Phong trở về hộp đêm để xem xét tình hình, quả thật tên quản lí đã thừa nhận có người thuê lão đã bỏ thuốc cho cô gái đó.
Đưa bức ảnh cô gái cho anh, mọi người sững sờ. Cô gái trên ảnh tóc chấm vai vô cùng xinh đẹp chính là Diệp Thiên Kì.
Im lặng không nói gì Thẩm Đông Phong sau khi nắm chắc câu trả lời anh nắm chặt tấm ảnh đi ra ngoài.
Rebecca thở phào một cái. Cuối cùng mọi chuyện với cô cũng xong. Phong nhẹ cả người, niềm mong ước của lão đại cuối cùng cũng có thể chạm tới nó.
Lần này có nắm được hay không đều là dựa vào lão đại rồi. Chạy xe trên đường Thẩm Đông Phong không biết mình đã nghĩ gì nhiều, chỉ là anh khi dừng xe lại thấy mình dừng trước cổng nhà của Diệp Thiên Kì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.