Sáng hôm sau Thẩm Đông Phong thức dậy cổ họng đau rát. Anh gượng người ngồi dậy dựa lưng vào thành giường. Nhấn nút phía trên đầu giường anh chuyển tới kênh của nhà bếp.
"Mang lên đây cho tôi cốc nước ấm".
Bác quản gia nhanh chóng cho người mang lên. Ông cho người mang cả bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên cho anh luôn.
Tác phong của mọi ngườu trong nhà đều đạt hiệu suất cao, họ bưng lên phòng giúp anh.
"Lão đại! Nước và bữa sáng của anh".
"Để đó đi".
"Anh còn cần gì nữa không ạ".
"Không cần"
"Vậy tôi lui ra ngoài trước".
Nhìn khay đồ ăn trên bàn anh chẳng buồn động tay. Hết rồi! Không còn Diệp Thiên Kì lo lắng cho anh khi anh ốm, nấu cho anh bữa sáng hay cùng anh cãi lộn.
Buổi sáng thức dậy anh còn nghĩ thứ anh gặp chính là nụ cười chào buổi sáng của cô, nhưng chỉ anh với bốn bức tường lạnh lẽo.
Cầm chiếc muỗng lên nếm thử một miếng anh liền bỏ xuống, chẳng hợp khẩu vị anh chút nào tuy trông rất hấp dẫn.
Mở chiếc điện thoại lên, ánh mắt anh trở nên nhẹ nhàng. Vuốt ngón tay lên màn hình, anh vuốt theo khuôn mặt. Đó là bức anh và cô chụp chung khi ở phố cổ.
Anh tự hỏi không biết cô sống có tốt không, hi vọng là có.
Phong quay lại thăm anh tiện thể có một số tài liệu cần anh chứng thực.
"Lão đại đã dậy chưa". Ngoài cửa anh hỏi mấy tên vệ sĩ.
"Dạ rồi ạ!" Gập người chào anh họ đáp lại.
"Được rồi! Các cậu có thể rời đi được rồi!"
"Rõ"
Đi vào cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-dong-phong-xin-anh-nhe-tay/1785959/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.