Lôi ngồi ở trong nhà nhàn nhã ăn hoa quả đợi Thẩm Đông Phong tới. Sự giận dữ tràn đầy trong ánh mắt ấy.
Thẩm Đông Phong về nhà, Lôi kể hết mọi chuyện cho anh.
"Lão đại, em không mang được tài liệu về".
"Chú về tổ chức trước đi".
"Dạ".
Đứng nhìn Rebecca Thẩm Đông Phong cẩn thận xem xét." Gọi tôi về có chuyện gì!".
"Sao anh không về nhà chứ, em và con đều rất nhớ anh". Vai diễn cô vợ hiền lành lại tiếp tục được Rebecca đảm nhận.
"Tôi không phải người rỗi hơi. Muốn về tôi tự biết về không cần cô quản".
"Papa". Bé con chạy tới ôm lấy chân Thẩm Đông Phong.
Anh nhíu mày muốn tách đưa bé ra nhưng không được. Rebecca đắc ý." Bé con, tới đúng lúc lắm!".
Thùy mị đi tới Rebecca bế thằng bé lên." Em đã nói là thằng bé vô cùng nhớ anh mà!".
Đôi mắt di chuyển tới trên người bé con anh có chút dao động. Nhưng anh mắt ấy nhanh chóng biến mất, lời anh thêm vài phần lạnh lùng.
"Tài liệu".
Ánh mắt níu kéo của Rebecca không muốn cho anh đi. Níu lấy cánh tay áo của anh nhưng không thể giữ lại.
Rebecca đành chỉ cho Thẩm Đông Phong." Ở dưới gầm bàn trên phòng khách".
Cầm tệp tài liệu đi ra ngoài anh cảnh cáo cô." Không có lần sau và đừng bao giờ chất vấn tôi".
Rời khỏi khu nhà, chính anh giờ đây cũng cảm thấy nơi này xa lạ. Có lẽ, thật sự là đã quá lâu anh không trở về.
Hôm cuối cùng Diệp Thiên Kì đã nói với anh." Anh cũng chỉ là đồ dùng lại" là có ý gì. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-dong-phong-xin-anh-nhe-tay/1785957/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.