Mở cửa ra, một người ở sô pha phòng khách nằm úp sấp, có một nửa thân thể đã muốn điệu ra ngoài sofa, chỉ cần ra thêm một chút thì sẽ nguy hiểm.
Nhiêu Tông Lễ thở dài, nhẹ gọi nam nhân dậy.
“Uy!”
“A?” Kêu một tiếng, nam nhân lập tức từ sô pha lật mình xuống dưới, còn chưa đứng lên, hai mắt nhập nhèm nhìn xung quanh “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Nhiêu Tông Lễ buông chìa khóa trong tay “Đứa nhỏ đâu?”
Namnhân nhẹ nhàng thở ra, dùng sức dụi mày dụi mắt “Ngủ, mới ngủ không bao lâu. Thiên! Trông đứa nhỏ thực con mẹ nó mệt!”
Nở nụ cười, Nhiêu Tông Lễ cởi áo khoác chuẩn bị vào phòng, đi phía trước đối nam nhân nói một câu “Anh nếu mệt thì có thể vào phòng ngủ.”
“A? Thật sự? Có phòng có thể ngủ sao?”
“Phòng của lão bản anh.” Dù sao buổi tối hôm nay y sẽ không trở về.
“Không! Không cần! Tôi trở về thôi!”Namnhân vẻ mặt ghê rợn, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên. Hay nói giỡn! Ngủ ở phòng lão bản, ngày mai khẳng định không cần tỉnh.
“Vậy trên đường cẩn thận.” Nhiêu Tông Lễ gật gật đầu, cũng không giữ lại.
“Ai!”Namnhân ngượng ngùng gãi gãi đầu, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, thăm dò hỏi: “Nhiêu bác sĩ tìm được lão bản không?”
Nhiêu Tông Lễ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái. Chạm vào chỗ đau!
Đi vào phòng nhìn thoáng qua Tiểu Bảo, lúc sau trở ra thì nam nhân kia đã ly khai. Hắn cầm quần áo tắm rửa đến phòng Thẩm Trọng Nhiên, bình nóng lạnh trong phòng hắn vẫn chưa gọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-do-bach-bao-du-hoac/132398/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.