Chương trước
Chương sau
Bên cạnh tiệm sách có một tiệm mì, buôn bán cũng bình thường, giống như tiệm sách của Chu Trạch, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Phố đi bộ này được tạo ra vì quảng trường trung tâm gần đây, nhưng quảng trường trung tâm này đã"Phế", bên trong ngoại trừ một rạp chiếu phim, còn những cửa hàng khác đều đã đóng cửa, cũng bởi vậy, toàn bộ quảng trường cơ bản biến thành khu vực hoang vu "Ít người lui tới".
Ít nhất trong Thông thành, hậu quả của việc xây dựng quá nhiều công trình đã thể hiện ra ngoài, mấy năm trước có không ít nhà đầu tư xây rất nhiều công trình, nhưng dù sao Thông thành không phải là Thượng Hải, không có nhiều nhu cầu như vậy.
Nhưng cũng may, tiệm mì này còn có thể bán online, hơn nữa kinh doanh xem ra cũng không tệ lắm, nhưng rất rõ ràng, sẽ không có người đột nhiên cảm giác tinh thần "Đói bụng" sau đó mua online vài cuốn sách về gặm.
Chu Trạch dựa vào ghế, đầu vẫn còn có chút choáng, bác sĩ Lâm ngồiđối diện Chu Trạch, dùng khan tay của mình lau sơ qua đũa muỗng rồi đặt trước mặt Chu Trạch.
Nàng rất cẩn thận, cũng rất quan tâm, giống như việc nàng để Từ Nhạc ngủgiường nàng ngủ đệm trải đất, nhưng đồng thời nàng lại rất lạnh lùng.
Chu Trạch không đi hỏi nàng lý do. Do nàng phản đối chuyện ép duyên hay do mình có vấn đề, bởi vì vấn đề này hỏi cũng không có ý nghĩa, mạng lưới quan hệ kì diệu mà Từ Nhạc lưu lại,Chu Trạch khônghề có hứng thú, cũng không có gì lưu luyến.
"Thân thể của anh, thật không có vấn đề?" Bác sĩ Lâm lại hỏi.
"Bệnh nhẹ mà thôi." Chu Trach vốn là bác sĩ, hắn rõ rang việc mà mình nhìn thấy đồ ăn là nôn cùng không ngủ được không hề liên quan đến y học, càng không cần nhắc tới đi trị liệu.
Cũng may, hiện tại đi ngủ đã có kết quả, chính là cái này ăn cơm... Đau đầu a.
không ăn cơm, chính mình đã vừa mới té xỉu, nhưng ăn cơm... Ý nghĩ này vừa nghĩ tới thôi liền bắt đầu muốn nôn.
"Khẩu vị không tốt, uống trước một bát nước mai chua đi." Ông chủ tiệm mì tuổi chắc chừng ba mươi, trên mặt cũng đã có một ít nếp nhăn, gánh nặng sinh hoạt xem ra thật sự là không nhẹ.
"Nước mai chua, hữu dụng a?" Chu Trạch có chút bất đắc dĩ hỏi.
"Khai vị." Ông chủ tiệm mì cười cười, sau đó gọi vào phòng bếp: "Vợ ơi, mì rau cải tốt chưa?" 
Ông chủ đi vào bếp, trong bếp truyền tới tiếng nói của hai vợ chồng.
Chu Trạch nhìn nước mai chua trước mặt, cầm một cái thìa, múc một ngụm, đưa vào bên trong miệng, vừa nuốt xuống, sắc mặt Chu Trạch liền thay đổi.
"Thế nào?" Bác sĩ Lâm rút khăn giấy đưa đến trước cằm Chu Trạch.
Mặt Chu Trạch vặn vẹo lên ôm bụng mình,
Sau đó hít sâu một hơi, nói:
"thật chua a."
Đúng vậy, chua đến cả người đều muốn co rút, thậm chí che lên cảm giác buồn nôn
"Tới, mì sợi tới." Bà chủ bưng mì đi tới, buông xuống để trước mặt Chu Trạch, đồng thời nói: "Nước mai chua nhà ta cũng không thể uống ực một hơi."
Bác sĩ Lâm nhìn sợi mì một chút, khẽ cau mày nói: "Vắt mì này, nấu được cũng quá nát."
Ý là thời gian nấu lâu quá, mì sợi đã mất đi độ dai, rất ảnh hưởng cảm giác.
"Cái này... Mì nhà ta chính là loại này." Mặt bà chủ lộ vẻ xấu hổ nói.
"không có việc gì không có việc gì."
Chu Trạch khoát khoát tay, bở hay dai, đối với hắn trước mắt mà nói, không có ý nghĩa, có thể ăn hết là được, hắn cần năng lượng, nếu là lại ăn không được nữa, Chu Trạch chỉ có thể lựa chọn đi bệnh viện tiêm vào đường glu-cô.
Rất là trịnh trọng ngẩng đầu, Chu Trạch cảm giác chính mình giống như là một tử sĩ đang làm nhiệm vụ cao cả, sau đó lại bỗng nhiên cúi đầu xuống, đem kia một bát nước mai chua có thểlàm cho người khác chua đến khó có thể tưởng tượng uống một hơi.
Tê...
Cái sự chua đó,
Giống như là dội axit sunfuric vào dạ dày của mình.
Nhưng kế tiếp, Chu Trạch trực tiếp cầm lấy đũa, kẹp lên mì sợi liền ăn, tướng ăn như con hổ đang đói, giống như có năm sáu cái miệng, một tô mì liền bị mình xử sạch, ngay sau đó lại bưng lên bát, đem nước mì toàn bộ rót đi vào.
Hô...
"Ba!"
Chu Trạch đem bát không bỏ xuống,
Thở dài một hơi nhẹ nhõm, ăn hết!
Mười lăm phút sau, Chu Trạch thò tay, ôm lồng ngực mình, cảm giác buồn nôn sau khi bị nước ô mai ngăn chặn lại lần nữa đến lại, nhưng thức ăn đã đưa vào trong bụng, Chu Trạch phải dùng hai tay bóp lấy cổ của mình, mới không có lại phun ra.
không có phun ra, chính là thành công,
Thức ăn,
Rốt cục ăn hết.
Mồ hôi xuát hiện trên trán Chu Trạch, lấy khan giấy trên bàn lau.
Mà lúc này, bác sĩ Lâm cùng bà chủ tiệm mì đều có chút sững sờ, thật sự là tướng ăn vừa rồi của Chu Trạch, quá mức kinh hãi.
"Ha ha, xem ra đói quá, muốn hay không thêm một chén nữa?" Bà chủ hỏi.
"không cần không cần." Chu Trạch cự tuyệt.
"Được rồi." Bà chủ dọn chén đũa trước mặt Chu Trạch, hô về phía căn phòng kia: "Cha nó ơi, phải nấu mì nhanh lên, đợi lát nữa liền có người đến lấy mì."
Bà chủ đi vào, bóng lưng chưa nói tới thướt tha, chỉ có thể coi là được nhìn được, do có bộ ngực khủng cộng thêm đi thẳng lưng, tăng thêm một loại hương vị đặc thù, hết sức hấp dẫn.
"Ngươi thích... Loại hình này?" Bác sĩ Lâm mở miệng hỏi.
Bởi vì Chu Trạch một mực nhìn bà chủ cho đến khi vào trong phòng.
"không có." Chu Trạch lắc đầu, ta ngược lại thật ra thích loại hình giống ngươi như vậy, nhưng ngươi không cho ngủ a.
Chu Trạch trong lòng hơi kinh hãi, ý nghĩ "không cho ngủ" này luôn xuất hiện trong lòng hắn rất lâu, cơ hồ thành một chấp niệm, không thể không thừa nhận, bác sĩ Lâm rất xinh đẹp, hơn nữa người còn trẻ,
Dù là nàng là vợ Từ Nhạc,
Dù làđời trước Chu Trạch không có kết hôn,
Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, hắn vẫn là muốn ngủ nàng,
Chính là bởi vì ngủ không được, cho nên mới xoắn xuýt, mới có thể thường xuyên nhớ đến ở trong lòng.
"không trở về nhà?" Bác sĩ Lâm lại hỏi.
"không trở về." Chu Trạch xác nhận nói.
"Ta đi đây." Bác sĩ Lâm đứng lên, "Có việc ngươi cứ gọi điện thoại cho ta."
Dù sao, hắn là chồng trên danh nghĩa của mình, dù là không có ngủ với nhau.
"Được." Chu Trạch gật đầu, sớm biết ngươi dễ nói chuyện như vậy, cũng quan tâm, trước đó không có tiền đáng lý ra nên kêu ngươi cho mượn một chút.
Bác sĩ Lâm đi, chạy Porsche Cayenne rời đi.
Chu Trạch lại như cũ ngồi trong quán, tiệm sách của hắn ngay tại kế bên, dù là mì ăn xong, nhưng ngồi ở chỗ này tâm sự chút cũng không sao, dù sao đều là hàng xóm.
Ông chủ từ trong phòng đi ra, đưa cho Chu Trạch một điếu thuốc.
"Bao nhiêu tiền?" Chu Trạch hỏi.
"Thôi khỏi, một tô mì anh vẫn là mời được ngươi." Ông chủ phất phất tay, đều là hàng xóm, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không cần thiết vì một tô mì mà khách sáo.
"Chị dâu sẽ không la đi?" Chu Trạch hỏi.
"sẽ không, đàn bà con gái, hiểu cái gì, nàng có thể nói gì." Tư tưởng đàn ông của ông chủ tiệm mì đập vào mặt.
một người đàn ông, mặc kệ địa vị trong nhà như thế nào, chí ít ở bên ngoài, dù sao cũng phải giả bộ, ai cũng không nguyện ý thừa nhận chính mình ở nhà sợ vợ, tựa như ai cũng không nguyện ý thừa nhận phía dưới của mình không được.
"Ha ha, chị dâu rất xinh đẹp." Chu Trạch nói.
Trêu chọc vợ người ta, là một loại kiêng kị, nếu như là hai người đàn ông đang đi bên ngoài, bàn tán một người phụ nữ qua đường nào đó, đó chính là chủ đề chung của đàn ông.
Ông chủ sửng sốt một chút, không nói gì, chỉ là cười cười, ông chủ tính tình không tệ, đàn ông, luôn luôn hiểu đượcđạo lý hòa khí sinh tài.
"Dáng người rất không tệ, phía trên rất lớn, phía dưới cũng rất lớn." Chu Trạch tiếp tục nói, "Chắc chắn, mất hồn, tựa như là chén mì ta vừa mới ăn, nước canh khẳng định rất nhiều."
Ông chủ hít một hơi thuốc lá.
"trên giường thế nào?" Chu Trạch lại hỏi, lần này, càng thêm được voi đòi tiên.
Ông chủ nắm lại nắm đấm, nhưng rất nhanh thản nhiên nói: "Lực của cặp chân kia của nàng có thể kẹp chết người!" 
Chu Trạch cười,
Ông chủ cũng cười.
"Chịu đựng được a?" Chu Trạch lại hỏi, "Chính là có chút già."
Ông chủ đấm đấm eo, "Nhịn không được đi, cũng không phải non tơ."
"Kia, đổi ta đi thử một chút?" Chu Trạch lại hỏi.
Mặt ông chủ triệt để đen lại.
Đốt ngón tay nắm vang "Kẹt kẹt".
"Ngươi không được, ta có thể tới, ta còn trẻ." Chu Trạch tự nhủ, mặc dù, lời này có chút trái lương tâm, mặc dù thân thểTừ Nhạc còn trẻ, lại cũng rất yếu đuối, thật không có thân thể ở kiếp trước của Chu Trạch bảo trì thật tốt.
"Trò đùa này, đi quá xa rồi đấy?"Ông chủ còn đang đè lửa giận.
"Lỡ chị dâu đồng ý đâu?" Chu Trạch vừa tiếp tục nói.
"Vừa đó là vợ ngươi đi?" Ông chủ đổi chủ đề.
"Ừm." Chu Trạch gật gật đầu.
"Ngươi nguyện ý nhường lại a?" Ông chủ lại hỏi.
Chu Trạch do dự một chút, lắc đầu, mặc dù là vợ Từ Nhạc, nhưng bây giờ trên danh nghĩa là của mình, Chu Trạch là không đồng ý.
"Vậy ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta đồng ý?" Ông chủ hỏi ngược lại.
"không chừng ngươi có yêu thích đặc thù? hiện tại loại chuyện này, lại không ít, không phải sao?"
"anh em, anh đây thật lâu không có đánh qua người." Ông chủ đứng lên.
"Kêu vợ ngươi ra, hỏi một chút, ta muốn nghe cô ấy nói có đồng ý hay không." Thân thể Chu Trạch hơi nghiêng về phía sau, mỉm cười nói.
"Ha ha." Ông chủ bước mấy bước Chu Trạch.
"Ngươi đứng ở chỗ này, gọi nàng ra." Chu Trạch còn đang kiên trì.
"Ngươi là muốn chết!" Ông chủ đánh tới.
"Nàng có thể ra a?" Chu Trạch đột nhiên hỏi.
Ông chủ ngây ngẩn cả người,
Sau đó trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, dọa đến liên tục lui phía sau mấy bước. 
Chu Trạch đứng lên, chủ động hướng đi vào buồng trong, xốc lên rèm, bên trong không có một ai.
Chỉ có một tấm da người,
Treo ở kệ áo,
Bởi vì nguyên nhân vén rèm lên có gió tiến vào,
nhẹ nhàng phất động,
Chậm rãi phiêu đãng. "Ngươi là... Làm sao nhìn ra được?" Ông chủ chậm rãi đi tới, từ giọng nói của hắn, nghe không ra buồn vui.
"Có câu nói gọi... Ngươi lừa gạt quỷ đâu?" Chu Trạch xoay người, nhìn ông chủ, "Tấm da trên người ngươi, cũng nên kéo xuống tới đi.
Ta rất hiếu kì,
Ngươi là có bao nhiêu nhàm chán,
Ở chỗ này,
Diễn loại phân than như thế này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.