Triêu Lan cung một ngày đẹp trời.
Hoàng hậu mặc trường y nguyệt bạch, tựa nghiêng người trên ghế phượng. Gươngmặt trang điểm nhẹ nhàng, thoạt trông thanh tú như tiên nữ giáng trần.Hai bên người nàng là hai tiểu cung nữ xinh xắn, cầm quạt lụa phe phẩy.
Ngồi đối diện với Hoàng hậu là Liễu Thục Phi – Liễu Yến Yến. Liễu Thục phi,vẫn như thường lệ, khoác trên người một bộ xiêm y không thể quyến rũhơn. Sau lưng là cả một tiểu đội thái giám và cung nữ.
“Hoàng hậu,lần này tỷ nhất định phải đòi lại công bằng cho Yến Yến!” Liễu Thục phihai mắt rươm rướm nước, gò má ửng hồng vì ấm ức, đẹp đến động lòngngười.
“Liễu Thục phi có gì từ từ nói. Bản cung có khi nào để muộichịu ấm ức đâu.” Hoàng hậu chậm rãi ngồi thẳng người dậy, dịu dàng nói.
“Tỷ tỷ không biết đâu… Hoà phi kia thật sự rất quá đáng đó! Nàng ta mới đến đây một tháng đã không biết tôn ty, muốn làm chủ cả hậu cung này! Tỷ tỷ đừng thấy hằng ngày nàng ta làm bộ hiền lành mà bị gạt. Hôm nay, nàngta vô pháp vô thiên, giữa ban ngày ban mặt mà bắt giữ cung nhân củamuội… Còn đặt chuyện cung nhân của muội hiếp đáp cung nhân của nàng…Trong số cung nhân đó, còn có mấy người là của tỷ tỷ tặng cho muội nữa…Bây giờ bọn họ… e là lành ít dữ nhiều…”
Liễu Thục phi được thể liềnnói luôn một tràng dài không ngừng nghỉ, càng nói càng nghẹn ngào. Nướcmắt như châu như ngọc liền tuôn dài xuống. Giai nhân rơi lệ, thật khiếncho người nhìn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung/2266407/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.