“Chủ nhân… người không thể đi được!”
Ngọc Thủy níu tay áo ta, cố gắng ngăn cản, không để ta bước ra khỏi cửa.
“Đừng cản bản cung. Chuyện này do bản cung mà ra. Lâm Giang vì đến chữa trịcho bản cung mới gặp họa, bản cung không thể bỏ mặc hắn.”
Ta nhẹ nhàng gỡ tay Ngọc Thủy.
“Không được đâu! Chủ nhân làm vậy là đối đầu với Thục phi… Thục phi nương nương đương đắc sủng, người không nên…”
Ngọc Thủy kiên quyết nắm chặt tay ta, thế nào cũng không chịu buông. Ta nghĩ không biết có phải mình đã quá dễ dãi, khiến cho nàng càng lúc càng togan? Nhưng suy cho cùng nàng cũng vì nghĩ cho ta, ta chẳng nỡ trách cứnàng, chỉ nói:
“Từ trước đến nay, bản cung luôn nhường nhịn Thụcphi, ngay cả thể diện cũng không thèm giữ, chưa bao giờ chống đối nàngta dù chỉ là một ánh mắt. Nàng ta bảo ta quỳ thì ta quỳ, bảo ta đàn thìta đàn. Thế nhưng nàng ta có chịu buông tha bản cung hay không? NgọcThủy à, đây không phải là chuyện nhân nghĩa gì cả. Bản cung muốn canthiệp chuyện của Lâm Giang không phải vì động lòng từ tâm, mà là vì bảnthân mình. Ngươi thử nghĩ xem, bây giờ Lâm Giang vì ta mà đắc tội Thụcphi, rước họa vào người. Ta biết mà lại bỏ mặc hắn, chỉ lo khư khư giữthân. Như vậy sau này còn ai dám đứng về phía ta? Lại nói Thái Y viện to lớn như vậy nhưng ngoài Lâm Giang ra không có người nào dám trái ý Thục phi. Nếu Lâm Giang xảy ra chuyện, tương lai sẽ càng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung/2266383/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.