Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân
Tô Nhược chẳng hề làm ta thất vọng. Chuyện may y phục của nàng ta và Tương Huyền truyền về từ Đông viện đủ cho người ta cười đến ba ngày.
Yêu cầu của Tô Nhược có lẽ còn khắt khe hơn cả Liễu Yến Yến. Tương Huyền may thế nào nàng ta cũng không vừa ý. Thân hình Tô Nhược không đến nỗi thô kệch nhưng cũng chẳng thể gọi là hoàn mỹ. Nàng ta muốn may eo váy thật nhỏ, lúc lấy số đo hẳn là nín thở thắt bụng quá đà, đến khi may xong thì không có cách nào chui vào cho đặng. Tương Huyền thức trắng mấy đêm mới may kịp váy áo cho Tô Nhược, giờ lại phải tháo ra, giận đến mức đầu muốn bốc khói nhưng không dám phản kháng. Mà tháo cho eo váy rộng ra để Tô Nhược mặc vừa thì nàng ta lại chê dáng váy không đẹp. Tô Nhược hơi thấp người, tà váy may dài thì nàng ta chê luộm thuộm, cắt ngắn lên lại bảo không đủ thướt tha. Ngay cả cánh hoa thêu trên cổ áo hơi không đều một chút, Tô Nhược cũng bắt Tương Huyền phải cắt chỉ thêu lại từ đầu.
- Chủ nhân biết không, mới có mấy ngày mà Tương Huyền đã muốn thân tàn ma dại rồi. Nhìn sắc mặt ả, chắc chắn là chỉ muốn đấm cho Tô uyển nghi một cái thật đau rồi ra sao thì ra...
Tiểu Phúc Tử đi nghe ngóng về, kể chuyện mà thiếu điều muốn cười lăn lộn ra sàn.
- Như thế còn dễ dàng cho Tương Huyền quá. – Ngọc Nga bĩu môi nói.
- Chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung/2266275/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.