Tiểu Phúc Tử quýnh quáng như thế thực ra cũng có cái lí của hắn. Hoàng đế đến sớm hơn thường lệ, vừa vào phòng ta ngồi đợi chưa ấm chỗ đã nghe Tô Nhược cầu kiến bên ngoài. Hoàng đế chẳng muốn rời đi nhưng thấy Tô Nhược khẩn thiết quá, cực chẳng đã phải di giá sang Đông viện ngồi với nàng ta một chút. Vốn dĩ chỉ định trò chuyện giải khuây trong lúc đợi ta trở về, không ngờ ta về đã nửa canh giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng hoàng đế quay lại.
Ngọc Thủy sốt ruột lắm. Nàng cứ đi đi lại lại trước cửa phòng, ngóng sang hướng Đông viện mãi:
- Chủ nhân, chúng ta phải làm thế nào đây? Có khi nào hoàng thượng sẽ nghỉ lại bên đó không?
Ngọc Nga lắc đầu, cẩn thận châm thêm nước nóng vào ấm trà:
- Không đâu. Hoàng thượng đối với chủ nhân rất tốt, người nhất định không làm mất mặt chủ nhân như thế. Dù có muốn sủng hạnh Tô uyển nghi cũng sẽ để hôm khác triệu đi mới phải. Ngay cả Phong tiệp dư cũng chưa từng được hoàng thượng nghỉ lại nữa là.
Ta chống cằm, chỉ yên lặng nhìn bàn thức ăn đang nguội dần trước mặt.
Ngọc Thủy thấy ta không nói năng gì nên càng thêm lo lắng.
Tiểu Phúc Tử hồi hộp cắn móng tay, tự trách:
- Đều tại nô tài chậm chạp quá mới để hoàng thượng bị hồ ly câu mất!
Ngọc Nga nhéo mũi hắn một cái, miệng mắng nhưng nét mặt lại lộ rõ vẻ hài lòng:
- Cẩn thận mồm miệng!
Chỉ tiếc, gọi Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung/2266272/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.