Năm Quang Nhật thứ tám, hoàng cung Bách Phượng đón xuân trong một bầu không khí ảm đạm. Hoàng tộc họ Tống vừa mất đứa trẻ đầu tiên. Tứ phi lại bớt đi một người. Hoàng đế vì việc này mà nổi cơn thịnh nộ, chẳng buồn đón giao thừa cùng hoàng hậu. Đây đã là năm thứ hai đêm giao thừa ở Triêu Lan cung thiếu vắng long nhan. Chuyện xấu đồn xa, chẳng bao lâu, đến cả văn võ bá quan cũng bắt đầu ngờ vực rằng hoàng đế đã ghét bỏ hoàng hậu rồi.
Liễu Yến Yến đã thành kẻ vô dụng. Đứng đầu chúng phi hiện nay chỉ còn ta và Triệu Lam Kiều. Nhưng dẫu có được sủng ái thế nào thì ta vẫn là công chúa nước khác, Triệu Lam Kiều mới là người có khả năng ngồi lên hậu vị. Hướng gió thay đổi, hậu cung cũng bắt đầu sục sôi. Lãng Hà cung ngày nào cũng tấp nập người tới thăm hỏi. Mà nơi nào có nhiều người thì ắt sẽ lắm việc thị phi.
Nghe đâu có một hôm, Liên Nhạc chẳng biết vì sao lại đụng phải Quỳnh Tử Yên và Dương Ngọc Huệ ở gần Lãng Hà cung, càng không rõ phạm phải tội gì mà bị hai kẻ hung hãn kia bắt dập đầu tạ tội đến nỗi trán chảy máu ròng ròng. Hoàng đế biết được thì giận lắm, lập tức ra lệnh phạt Quỳnh Tử Yên và Dương Ngọc Huệ quỳ hai canh giờ, còn trách hoàng hậu không biết quản lí hậu cung. Riêng phần Liên Nhạc, tuy được hoàng đế đích thân đến an ủi hồi lâu nhưng vết thương trên trán nàng khá nặng, e rằng sau sẽ để lại sẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung/2266203/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.