Một ngày đầu hạ năm Quang Nhật thứ tám, chiếu thư phế hậu được ban bố toàn thiên hạ.
Tuy đã biết trước kết cục này nhưng khi Nội thị giám cho người đến Cẩm Tước cung truyền thánh chỉ, lồng ngực ta vẫn nhói đau, phải gắng gượng lắm mới không rơi nước mắt.
Bấy giờ, hoàng hậu không còn là hoàng hậu nữa. Người trong cung nhắc đến nàng cũng chỉ có thể kiêng dè gọi mấy tiếng Hà nương nương. Nghe nói hoàng đế gia ân cho nàng một ngày để thu dọn, qua hôm sau sẽ phải rời khỏi Triêu Lan cung, chuyển đến lãnh cung. Dẫu đã là mùa hạ, cái tên “lãnh cung” vẫn đủ làm người ta sởn da gà. Những cung nhân từng hầu hạ nàng không bị lưu đày thì cũng cũng bị thuyên chuyển đi nơi khác. Triêu Lan cung xa hoa lộng lẫy giờ đây chẳng còn một bóng người, tính ra cũng không khác lãnh cung là bao.
Cả ngày hôm ấy, đầu óc ta trống rỗng, làm việc gì cũng chẳng xong. Mãi đến chính ngọ, khi nghe tin chính điện Triêu Lan cung bốc cháy thì ta mới sực tỉnh.
Lúc ta chạy đến thì nơi ấy đã ngập trong biển lửa.
Gió mùa hạ oi nồng vun vút thổi, ngọn lửa càng giận dữ điên cuồng. Cung nữ, thái giám, còn có cả thị vệ dưới sự chỉ đạo của Lý Thọ như một bầy ong vỡ tổ, hối hả xách nước chữa lửa. Dưới ánh mặt trời gay gắt, cảnh tượng ấy đáng sợ vô cùng.
Ta níu lấy Lý Thọ, hấp tấp hỏi:
– Hoàng hậu… Hà nương nương đâu rồi?
Lý Thọ lau mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung/2266194/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.