Quỷ kế thất bại, Nhậm Cực đang ảo não vạn phần, Mạc Kỉ Hàn đã muốn từ trên đầu tường đáp xuống, nói: “Đi hướng đông nam, lách qua mấy khúc cua là có thể trở về.“
Vừa dứt lời, bỗng nhiên tâm trí ngưng đọng lại: “Thanh âm gì thế?” Nghe như là tiếng khóc, thế nhưng rất nhỏ rất nhỏ, nghe thấy cũng không quá mức rõ ràng.
Nhậm Cực không yên lòng, đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến hai người ở chung dài thêm một chút, thuận miệng đáp: “Có thanh âm gì chứ, nơi này đã sớm không có ai.“
Mạc Kỉ Hàn không dấu vết liếc hắn một cái, đã sớm không có ai? Xem ra hôm nay hắn đề nghị đi một chút cũng không phải là thiện ý nhất thời, thế nhưng không biết rốt cuộc có tâm tư gì, lại muốn dẫn đến đây? Tóm lại hãy thận trọng, mọi sự đều để ý cho thỏa đáng.
Bất quá hiện tại toàn bộ lực chú ý của y đều bị tiếng khóc như có như không kia hấp dẫn, xác định phương hướng một chút, hình như là hướng tây nam, chính là con hẻm phía tay trái của bọn họ.
Nhậm Cực rốt cục cũng nghe thấy thanh âm kia, trong lòng mắng ai lại không có mắt như vậy, không phải mọi người đều đi ra ngoài hết rùi sao, tại sao lại còn có tiếng người như vậy, còn khóc giống như gần chết không muốn sống nữa vậy, quả thực là xui xẻo!
Mạc Kỉ Hàn đã theo thanh âm đi đến nơi phát ra, nơi phát ra tiếng khóc có lẽ cách bọn họ không xa, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-tu-quyen-1/1946021/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.