Mạc Kỉ Hàn gần như không nhớ rõ chính mình đã bao nhiêu lâu không có cảm giác tự do như vậy, kinh mạch của y đã thông, công lực cũng đã khôi phục tám phần, mặc dù không thể kéo dài thời gian sử dụng nội lực, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thi triển khinh công trên đường xuống núi rừng lại rất thoải mái, cũng đủ khiến y say mê.
Ban đêm ở Ngũ Lão Phong độc chướng lượn lờ bốc lên, che đi tinh quang của ánh trăng lại càng u ám, y lại cảm thấy bản thân mình có thể nhìn rõ ràng hơn so với ban ngày, một cành cây một chiếc lá trong rừng đều rõ ràng chiếu vào tầm mắt y, ngay cả nơi tốt nhất cũng có thể thấy rõ ràng.
Mạc Ngôn phát hiện con đường kia kỳ thật không dễ đi, gần như tính đi thẳng xuống, nhưng không ít hòn đá có góc cạnh rõ ràng nhô ra hai bên, dù nội lực y đã hồi phục, đi đứng cũng cảm thấy phải cố hết sức, nếu không có nội lực, chỉ sợ là không có mệnh để đi xuống núi.
Mạc Kỉ Hàn đối với Mạc Ngôn trong lòng tràn đầy cảm kích, nếu không nhờ nàng, bản thân mình cũng không biết tới năm nào tháng nào mới có thể thoát khỏi nắm giữ của Nhậm Cực, lần này giúp y trốn thoát, còn không quên cho y một lọ giải độc đan, để tránh y vì độc chướng trong núi mà nội lực hao tổn đến gân mạch mới vừa khôi phục không lâu.
Bất quá cho dù có giải độc đan, đường xuống núi vẫn tiêu hao của y không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-tu-quyen-1/1946008/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.