Nhậm Cực biết rõ gặp cũng vô ích, nhưng lại khắc chế không được sự nhớ nhung hi vọng, ngay cả chân giống như cũng không thuộc về bản thân mình, bản thân tự dẫn bước nhắm thẳng tiểu viện của Mạc Kỉ Hàn mà đến.
Mới đến viện cửa, chỉ thấy Mạc Ngôn đang bưng chén thuốc ngay góc hành lang trước phòng cúi đầu đi tới đi lui, miệng cũng không biết đang lẩm bẩm gì đó, bộ dạng đầy vẻ ngượng nghịu, ngay cả khi hắn tiến vào cũng không hề nhận ra.
Đi đến gần, cũng chỉ nghe được từ cổ họng của nàng gian thỉnh thoảng phát ra mấy âm tiết mơ hồ, Nhậm Cực nghe không rõ lắm, thấy nàng xoay qua xoay lại liên tục, thấy khó hiểu hỏi: “Ngươi làm gì ở đây?“
Giọng nói thình lình vang lên khiến Mạc Ngôn bị dọa, căn bản không kịp nghe người tới nói cái gì, bất ngờ quay lại thấy Nhậm Cực đang đứng cách mình ba bước chân, kinh hãi buông tay, bát dược nghiêng ngã uống đất, khi phục hồi tinh thần lại chỉ kịp hô một tiếng ngắn “A“.
Nhậm Cực ứng biến rất nhanh, lúc Mạc Ngôn buông tay thì hắn cũng đã bước đến trước, duỗi tay ra đã dễ dàng tiếp bát dược trong tay, vững chắc đến mức không cho bất kỳ giọt nào hắt ra.
Trong lòng Mạc Ngôn kinh hoàng, nàng không biết những câu mình lầm bầm lầu bầu vừa rồi có bị Nhậm Cực nghe không, quỳ trên mặt đất hô “Hoàng Thượng“, trong lòng những suy nghĩ xoay chuyển nhanh như chớp, nhưng lại không nắm bắt được cái nào ra hồn, trên trán xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-tu-quyen-1/1945967/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.