Chương trước
Chương sau
Nhậm Cực biết rõ gặp cũng vô ích, nhưng lại khắc chế không được sự nhớ nhung hi vọng, ngay cả chân giống như cũng không thuộc về bản thân mình, bản thân tự dẫn bước nhắm thẳng tiểu viện của Mạc Kỉ Hàn mà đến.

Mới đến viện cửa, chỉ thấy Mạc Ngôn đang bưng chén thuốc ngay góc hành lang trước phòng cúi đầu đi tới đi lui, miệng cũng không biết đang lẩm bẩm gì đó, bộ dạng đầy vẻ ngượng nghịu, ngay cả khi hắn tiến vào cũng không hề nhận ra.

Đi đến gần, cũng chỉ nghe được từ cổ họng của nàng gian thỉnh thoảng phát ra mấy âm tiết mơ hồ, Nhậm Cực nghe không rõ lắm, thấy nàng xoay qua xoay lại liên tục, thấy khó hiểu hỏi: “Ngươi làm gì ở đây?“

Giọng nói thình lình vang lên khiến Mạc Ngôn bị dọa, căn bản không kịp nghe người tới nói cái gì, bất ngờ quay lại thấy Nhậm Cực đang đứng cách mình ba bước chân, kinh hãi buông tay, bát dược nghiêng ngã uống đất, khi phục hồi tinh thần lại chỉ kịp hô một tiếng ngắn “A“.

Nhậm Cực ứng biến rất nhanh, lúc Mạc Ngôn buông tay thì hắn cũng đã bước đến trước, duỗi tay ra đã dễ dàng tiếp bát dược trong tay, vững chắc đến mức không cho bất kỳ giọt nào hắt ra.

Trong lòng Mạc Ngôn kinh hoàng, nàng không biết những câu mình lầm bầm lầu bầu vừa rồi có bị Nhậm Cực nghe không, quỳ trên mặt đất hô “Hoàng Thượng“, trong lòng những suy nghĩ xoay chuyển nhanh như chớp, nhưng lại không nắm bắt được cái nào ra hồn, trên trán xuất hiện một tầng mỏng mồ hôi lạnh.

Nhậm Cực đem bát dược đưa lại cho nàng, hỏi: “Ngươi ở trong này tới tới lui lui, sao không đi vào uy dược?“

Mạc Ngôn lúc này mới thấy hơi an tâm, hiểu Nhậm Cực không hề nghe thấy bất cứ cái gì mình vừa mới nói. Trong lòng yên tâm, lời đáp cũng tự nhiên lưu loát: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ đang suy nghĩ… Nên khuyên thế nào để Mạc tướng quân uống dược……“

Nhậm Cực biết Mạc Kỉ Hàn không chịu uống dược, không khỏi nhíu mày: “Khuyên?“

“Dạ, tâm tính Mạc tướng quân vẫn không tốt lắm, cũng không chịu uống dược, cho nên…… Thương tích cũng không tốt lên được.“

Nhậm Cực đứng tại chỗ, vị thuốc đông y đắng chát theo từng làn khói bốc lên đầy xoang mũi, trong lòng nhất thời hỗn loạn, ngây người một lát, đột nhiên giọng đầy kìm nén nói: “Vậy ngươi hãy nói với y, uống hay không uống tùy y, có chết hay không cũng tùy y, tóm lại, đừng hòng chạy thoát khỏi đây!“

Giọng hắn rất lớn, không cần Mạc Ngôn chuyển đạt cũng truyền vào trong phòng rành mạch. Mạc Ngôn quỳ trên mặt đất, nghe Nhậm Cực nói những câu tàn nhẫn tuyệt tình, trong lòng cả kinh, không dám nhìn sắc mặt Nhậm Cực, nhưng cũng mơ mơ hồ hồ cảm thấy ngữ khí trong câu nói của hắn có hơi kỳ quái, lời này nói mặc dù tàn nhẫn, nhưng cũng không giống trước đây khiến người ta lãnh đến cốt tủy, giống như là… giống như là… không thực sự tức giận.

Thế nhưng cảm giác lại không đúng, cơn tức giận kia vẫn rất thực, Mạc Ngôn suy nghĩ nửa ngày, cũng không tìm được lý do thích hợp, đành phải từ bỏ. Chờ đến khi nàng hoàn hồn ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt hoàn toàn trống không, Nhậm Cực đã sớm không thấy bóng dáng.

Đứng lên đẩy cửa tiến vào trong, Mạc Ngôn đưa bát thuốc nóng cho Mạc Kỉ Hàn nhìn y uống xong, nhận lại bát không chuẩn bị rời đi, chỉ thấy đôi mắt Mạc Kỉ Hàn thẳng tắp chăm chú nhìn vào mặt nàng.

Mạc Ngôn bị nhìn cảm thấy chột dạ, dời ánh mắt nói: “Mạc tướng quân, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài trước, một lát sẽ dâng trà bánh.“

Chuẩn bị chạy đi lại bị Mạc Kỉ Hàn gọi lại: “Mạc Ngôn, ngươi hồi nãy liên tục ở bên ngoài đi tới đi lui, rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Mạc Ngôn liên tục lắc đầu, thối lui ra cửa: “Không có gì… thật sự không có gì… một chút việc riêng mà thôi, đã làm Mạc tướng quân lo lắng.” Tay phải đã chạm được vào cánh cửa.

Mạc Kỉ Hàn ngữ khí nghiêm túc: “Tiểu Mạc, ngươi có chuyện gì gạt ta?!“

Một tiếng gọi “Tiểu Mạc” khiến Mạc Ngôn nhất thời đứng ngây người, nàng đứng cạnh cửa hồi lâu, cuối cùng rốt cục bước thong thả đến trước giường, nhẹ nhàng nói: “Mạc tướng quân, ngươi gọi ta ‘Tiểu Mạc’, vậy ta có thể gọi ngươi một tiếng ‘Đại ca’ phải không? Đại ca, ngươi đã hỏi, ta đây cũng không giấu diếm ngươi nữa, kỳ thật ta không hề muốn giấu ngươi, thế nhưng lại không biết nói thế nào.“

Tiếp theo Mạc Ngôn thuật lại nhất ngũ nhất thập lời nói của Đỗ thái y, sau đó nói: “Cho nên nếu thoát đi như vậy thì quá mức nguy hiểm, công lực của ngươi lại chưa hồi phục, rất dễ bị bắt trở về.“

nhất ngũ nhất thập: đầu đuôi sự việc.

Mạc Kỉ Hàn nhắm mắt, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Nguyên lai là như vậy sao?“

Mạc Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng, ngừng một lúc nói: “Vậy, Đại ca, ngươi… bây giờ tính sao?“

Mạc Kỉ Hàn không có trả lời, lại hỏi: “Ngươi vì sao lại muốn gọi ta là Đại ca?“

Đột nhiên thay đổi chủ đề khiến Mạc Ngôn giật mình một lát: “Không vì sao cả, chỉ là muốn thôi.“

“Trong cung hơn trăm nghìn người, ngươi không phải còn có Liễu Oanh làm tỷ tỷ sao?“

Mạc Ngôn một bên suy tư về một bên nói: “Cái đó không phải. Ta là một cô nhi, được Trịnh công công nhặt được mang tiến vào cung, tuy rằng không biết nhiều chữ, nhưng thấy cũng nhiều, trong cung ngoài cung kỳ thật cũng không khác nhau mấy, mỗi người đều có những toan tính riêng.“

“Ở bên ngoài xin cơm, vì một miếng bánh mì ôi cho dù đánh nhau với cẩu để cướp cũng phải làm. Ở trong cung, không cần vì bánh mỳ mà bận tâm, nhưng tánh mạng đáng giá hơn bánh mỳ, ai cũng vì muốn sống mà trăm phương ngàn kế, cho dù hại chết người khác, cũng không được mảy may do dự.“

“Liễu Oanh tỷ tỷ tuy rằng rất tốt, thế nhưng…” Mạc Ngôn nói tới đây dừng lại, nguyên bản vẻ mặt còn trẻ mang nét khờ dại lại vươn một thoáng sự tang thương thế sự, “Mặc kệ thế nào, người trong cung, ta kỳ thật không thể tin bất cứ ai.“

“Đại ca, tuy rằng ta thể nói nhiều, nhưng những câu nói đều là thực, tuyệt đối không hề giấu ngươi. Từ nhỏ đến lớn, ta đều sống một mình, nên lúc nào cũng nghĩ, nếu có một người thân thì thật tốt.“

Nói tới đây, ánh mắt Mạc Ngôn lại trở về vẻ đơn thuần, tươi cười ẩn một chút ước mơ: “Kỳ thật vì sao lại muốn nhận ngươi làm đại ca, ta thật sự không biết nói làm sao, có lẽ… chỉ vì nghe ngươi cũng họ Mạc.“

“Ta vốn không có tên, vẫn hay bị kêu là tiểu khất cái, tên ‘Mạc Ngôn’ này, là do Trịnh công công ban cho ta. Ông ta tuy rằng không thể tính là một người tốt, nhưng đối với ta, kỳ thật cũng rất tốt.“

Nói tới đây Mạc Ngôn ngưng lạ câu chuyện, ngượng ngùng cười cười: “Trước đây, trong cung ta rất ít cùng người khác thân cận nói chuyện, vì muốn ta nói nhiều một chút, cho nên Trịnh công công mới ban cho ta tên này, Đại ca ngươi đừng trách nha.“

(Đặt tên khác thì người cũng khác ah….?^!!!)

Mạc Kỉ Hàn thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, nói: “Như vậy sao, ngươi đã cho ta là đại ca của người, ngươi không nghĩ để ta lại trong cung cùng ngươi sẽ tốt hơn sao, vì sao lại muốn cứu ta?“

“Đại ca, ngươi không tin ta sao? Ta nhận thức ngươi làm đại ca, chính là xem ngươi như một người thân, ai lại không hy vọng người thân mình có thể sống tốt hơn chứ, hơn nữa…“

Mạc Ngôn lần này vẫn chưa dời ánh mắt, thản nhiên nhìn thẳng vào y nói: “Hơn nữa, ta từ nhỏ lớn lên, cũng chưa từng nghĩ bản thân có thể làm được chuyện gì, ta cũng muốn thử xem, làm chuyện mà bản thân mình muốn làm, có cảm giác thế nào.“

Mạc Kỉ Hàn nhìn thấy khuôn mặt hồn nhiên lại hiểu đời của nàng hiện lên thần sắc kiên định, nhịn không được than nhẹ một tiếng, rồi nói: “Một khi đã như vậy, vậy cứ đi từng bước tính từng bước mà thôi.“

Mạc Ngôn nghe vậy, hân hoan nói: “Vậy thì tốt lắm, vậy Đại ca ngươi an tâm tĩnh dưỡng, ta đi chuẩn bị chút trà bánh cho ngươi.” Nói xong như trút được gánh nặng, lanh lẹ chạy vào phòng bếp.

Mạc Kỉ Hàn nhìn thấy bóng dáng của nàng, ánh mắt từ từ thâm sâu —— y có nên tin tưởng nàng không? Y đã nhiều lần thất bại, trả giá cũng đã quá nhiều, đã muốn không còn cách nào khác ngoài trừ việc nhận thêm một lần nữa.

Nhậm Cực trở về trong đình mới ý thức được bản thân mình vừa làm chuyện gì, vẻ mặt buồn bực, gần đây thật sự là bị ma quỷ ám, đối với Mạc Kỉ Hàn luôn nhiều lần làm những chuyện không thể khống chế được, dáng vẻ giống như là chuyện bản thân mình phải làm!

Nghĩ rồi lại nghĩ, hết lần này tới lần khác suy nghĩ cứ hướng về Mạc Kỉ Hàn tự nhiên cũng vì vậy mà nhớ đến thương thế của y, không khỏi một trận ảo não, đi thì cũng đã đi, nhìn liếc mắt một cái thì có gì ghê gớm lắm đâu, cư nhiên không thu hoạch cái gì lại chạy về, còn không bằng không đi, quả thực là không có việc gì lại kiếm chuyện làm!

Việt Ninh lúc này vừa lúc mang theo chiến báo vừa mới nhận được chạy tới tìm hắn, chỉ thấy Hoàng Thượng nhà mình cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, lại nghiến răng chịu đựng diện mạo dữ tợn, trong lòng không khỏi kêu không ổn, thật cẩn thận quỳ xuống tấu: “Hoàng Thượng, chiến báo tiền tuyến, là người của Cát phó tướng cưỡi khoái mã đưa tới.“

“Nói.“

“Ta quân đã đánh hạ Lộc Châu, cách đô thành Phù Ly – Huệ Khang ba thành nữa.“

Việt Ninh bẩm xong, chậm chạp không thấy Nhậm Cực trả lời, nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Nhậm Cực vẫn còn đang cực kỳ phẫn nộ, hoàn toàn không thấy vẻ mặt phấn khích, đáy lòng càng bất an hơn, thử thăm dò nói: “Hoàng Thượng?“

Nhậm Cực nghe thấy đột nhiên nhìn về phía hắn: “Chuyện gì? Ngươi vừa nói gì?“

Việt Ninh trợn mắt há hốc mồm, thì ra những gì mình vừa mới bảm báo Nhậm Cực không hề nghe một chút nào. Sau khi ngẩn ngơ thì nhanh chóng cúi đầu giấu đi biểu tình, lặp lại những lời kia một lần nữa, sau đó nói: “Cát phó tướng xin chỉ thị, Hoàng Thượng, là dẫn quân đánh thẳng vào Huệ Khang hay là đánh chiếm ba tòa thành kia từng cái từng cái một?“

“Ân? Đã tóm được Lộc Châu?“

“Dạ“

“Việt Ninh, chúng ta ở đây bao lâu rồi?“

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, tính luôn cả thời gian đi đường, cũng đã gần ba tháng.“

Nhậm Cực điểm gật đầu: “Thời gian cũng coi như đủ dài rồi, thân chinh cũng đã hao tổn không ít quân lương, nếu chỉ còn ba thành, kêu bọn họ đánh nhanh thắng nhanh đi, trẫm thật sự muốn sớm nhìn thấy Tuyển Văn đế ‘Can đảm hơn người’ kia.“

“Tuân chỉ.“

Lúc này trong đô thành Phù Ly Huệ Khang nội lòng người lo sợ, phố phố giới nghiêm, dân chúng đóng cửa không ra, không hẹn mà cùng nhau thu thập toàn bộ của cải, chuẩn bị tất cả để khi một biến động nhỏ xảy ra liền chạy thoát thân trước.

Mà hoàng cung trong thành nguy nga lộng lẫy vô cùng chói mắt kia —— trong Bích hoàng cung lại người chết ngựa đổ, phi tần thái giám cung nữ vô luận lớn hay nhỏ mỗi người đều cảm thấy bất an, nếu không bị buộc phải xuất hiện trước mặt Tuyển Văn đế Cảnh Huy thì sẽ không dám ló ra, nghĩ hết tất cả mọi biện pháp để mình có thể xuất cung mà thôi.

Chỉ vì Tuyển Văn đế Cảnh Huy đã muốn phát điên, ngày đêm đeo bảo kiếm không rời. Đừng nói là chuyện không vừa ý, đều không thể dự đoán được, gặp người rút kiếm chém liền, cho đến khi người trước mặt hắn tứ chi rơi rụng phun máu đầy người hắn thì hắn mới thanh tỉnh nhưng khoảng thời gian rất ngắn ngủi. Cho tới bây giờ, nội thị của hắn đều bị giết không còn một người, mỗi người tử đều rất thê thảm, ai cũng không chịu đến gần hắn dù chỉ nửa bước.

Mười ngày sau

Trong thành Huệ Khang yên tĩnh như một tòa thành chết, bốn cánh cửa thành cao lớn được mở rộng ra, những con đường phủ đất đỏ, từng đám đông nghìn nghịt xuôi theo hai bên đường quỳ xuống, xung quanh cấm vệ quân đứng san sát, ánh nắng phản chiếu vào lưỡi thương càng toát ra vẻ lạnh lẻo.

Ngay giữa không gian yên tĩnh này, tám con ngựa khỏa mạnh bước sóng đôi kéo long liễn hoa lệ từ từ đi vào trong thành, không biết ai đó hô to một tiếng: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!“

Bốn phía lập tức hòa thanh vang lên, nháy mắt phá bỏ không gian tĩnh mịch, tiếng hô vang như sấm: “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!“

Bích hoàng cung đã sớm mang bầu không khí vắng lặng, thay toàn bộ cấm vệ quân là quân Khải Lương, Nhậm Cực từ từ chậm rãi bước lên chín bậc long, đứng trước cung điện nguy nga, bên trong kia là long ỷ rỗng tuếch, chỉ đợi vị tân đế vương.

Nhậm Cực bước lên nhưng không ngồi xuống, mà đứng dưới bậc ngọc thạch hỏi: “Vị Tuyển Văn đế kia đâu?”

Lập tức liền đem người tới tuy rằng Tuyển Văn đế thân mặc long bào được áp giải lên nhưng lại có vẻ chật vật không thể tả, hai mắt hắn đỏ đậm, mặc dù bị áp nhưng cũng không chịu quỳ xuống, hung tợn nhìn chằm chằm Nhậm Cực.

Nhậm Cực vẻ mặt vô vị, tâm tình nhàn nhã cười nói: “Tuyển Văn đế Cảnh Huy, thật sự ngưỡng mộ đã lâu, tiếc rằng hôm nay mới gặp mặt, coi như đã giải tỏa nỗi lòng của quả nhân.” Đồng thời ánh mắt như mang điện, đáng giá Cảnh Huy từ trên xuống dưới.

Tuyển Văn đế này khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, thể trạng cường tráng, gương mặt cũng có nét sắc sảo rõ ràng, tuy rằng đang hung tợn nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt có chút rời rạc, sắc mặt tái nhợt mang một chút sưng, nếu không phải mấy ngày này không được nghỉ ngơi thì vẫn mang thân thể thần sắc tốt do được dưỡng quanh năm, cũng có lẽ, khí chất hai người đều có.

Cảnh Huy lạnh lùng hừ một tiếng, không hề hé răng.

Nhậm Cực đi lên từng bước tiếp tục nói: “Quả nhân vẫn còn một câu muốn hỏi, năm đó vị ‘Hà Tây đệ nhất mỹ nhân’ kia tư vị thế nào?“

Nhắc tới điều này, Cảnh Huy sắc mặt càng xanh càng trắng, năm đó nếu không phải hắn thèm muốn mỹ nhân mang danh hiệu kia mà cướp người về, thì Phù Ly cùng Khải Lương nói không chừng tới bây giờ có thể sống hòa thuận cùng với nhau. Mà hiện tại, bộ dạng của mỹ nhân kia thế nào hắn cũng đã sớm quên mất tiêu, cũng vì một nữ nhân đến tướng mạo còn không thể nhớ mà vứt bỏ quốc gia của mình, nói ra quả thực chỉ làm thiên hạ chê cười!

Cảnh Huy không có gì để nói, chỉ có thể phẫn hận…, lại nghe Nhậm Cực nói: “Tuyển Văn đế, hơn một năm trước, Phù Ly khiến Khải Lương ta thiệt hại mười vạn đại quân, món nợ này, ta nên tính với ngươi thế nào đây?“

Vẻ mặt Cảnh Huy vốn căm giận, nghe câu này đột nhiên quay đầu nhìn Nhậm Cực, chỉ cảm thấy nụ cười của hắn lạnh đến mức thấu xương, nỗi sợ hãi chưa từng có xâm chiếm vào lòng, chỉ có thể miễn cưỡng cố giữ vững sự bình tĩnh: “Ngươi muốn thế nào!“

Nhậm Cực lại đánh giá hắn ta một lần nữa: “Cũng không như thế nào, chỉ là nghĩ xem Tuyển Văn đế ngươi có thể chịu được mười vạn đao của ta hay không, trả món nợ cho thân nhân của mười vạn người đã mất.“

Sắc mặt Cảnh Huy lập tức khó coi chưa từng thấy, trắng bệch, quân vương mất nước từ trước đến nay đều có kết cục không tốt, vận khí tốt thì làm tù nhân, vận khí không tốt thì thân thủ dị xử, hắn thậm chí cũng đã tính toán trước, nhưng chưa từng nghĩ bản thân mình phải nhận kiểu chết đáng sở đó.

thân thủ dị xử: đầu mình mỗi thứ một nơi.

Khí khái ngụy trang nhất thời tiêu biến không còn một mảnh, giọng Cảnh Huy run rẩy: “Ngươi… ngươi dám!“

“Quả nhân không dám? Quả nhân vì sao lại không dám?“

Nhậm Cực cười lạnh: “Cảnh Huy, chớ quên thân phận hiện tại của ngươi, quả nhân thích thế nào thì làm thế đó.“

Vừa dứt lời, chỉ nghe “Bùm” một tiếng, Cảnh Huy đã quỳ xuống: “Ngươi… ngươi đã thắng, cả Phù Ly này đều là của ngươi, ngươi có thể buông tha trẫm hay không? Không… là buông tha cho ta? Năm đó ta sai rồi, ta đầu óc mê muội, bị quỷ ám, ta nhận tội với ngươi… nhận tợi với ngươi.“

Không nghĩ Cảnh Huy lại quỳ nhanh như vậy, nhưng trái ngược lại những gì Nhậm Cực đoán trước, nhìn chằm chằm Cảnh Huy quỳ trên mặt đất dập đầu như giã tỏi nghĩ muốn nói một câu tốt lành cũng không thể nói, sau một lúc lâu mới phất tay: “Thôi thôi, tốt xấu gì thì ngươi cũng từng là vua của một nước, quả nhân sẽ không làm khó dễ ngươi.“

Nói xong sai người mang bản đồ đến, xem một lát thì nói: “Ranh giới hai nước là Duệ sơn, nghe nói là nơi sơn thanh thủy tú rất tốt, quả nhân suy cho cùng sẽ tiễn ngươi cùng chư vị vương tử công chúa đến chỗ này quan sơn thưởng thủy, dưỡng tâm tích mệnh, được không?“

sơn thanh thủy tú: núi xanh nước biếc, nói chung rất đẹp.

dưỡng tâm tích mệnh: dưỡng tâm chắc ai cũng biết còn “tích mệnh” là hối tiếc về số mệnh, hay nói thẳng là luyến tiếc về những gì mình đã làm.

Hắn đem bốn chữ “Dưỡng tâm tích mệnh” nhận mạnh từng chữ, Cảnh Huy đầu tiên là rùng mình, sau đó vội gật đầu không ngừng: “Hảo hảo hảo, đại ân đại đức này suốt đời không quên.” Liên tiếp nói ba chữ “Hảo“, khi nói có hơi nghiến răng, trên mặt mày hiện một chút gian trá, chỉ cần còn sống, hắn vẫn còn cơ hội.

Nhậm Cực gật đầu, gọi Việt Ninh: “Đưa Tuyển Văn đế cung tiễn đến Duệ Sơn.“

Việt Ninh nhận mệnh, phái bộ hạ dẫn Cảnh Huy đế đi, Việt Ninh thì ở lại: “Hoàng Thượng, thần có một chuyện không rõ.“

“Nói đi.“

“Hoàng Thượng, để Cảnh Huy thoát, kể cả cpn cái của hắn, chẳng lẽ không phải để lại tai họa về sau hay sao? Hắn dù sao cũng là vương, tổng hội không thể xem thường hạng người này.“

Nhậm Cực lại có vẻ thoải mái: “Nói là không sai, bất quá, Việt Ninh, trẫm đáp ứng buông tha cho hắn, nhưng không hề đáp ứng hắn chuyện khác.“

Việt Ninh không hiểu: “Thứ cho thần nô độn.“

“Trẫm hỏi ngươi, Duệ Sơn có phải sơn thanh thủy tú hay không?“

Việt Ninh đầu đầy mờ mịt gật đầu: “Không sai.“

“Thế nhưng đó là nơi giáp ranh hai nước, hiếm khi có người, đúng hay không?“

Việt Ninh suy tư một lát, rốt cục tỉnh ngộ: “Thần đã hiểu, thần bây giờ đi làm.“

“Đi đi.“

Đại điện trống rỗng lập tức lại an tĩnh, Nhậm Cực cuối cùng cũng đi lên bậc ngôc tay vuốt ve thành ghế bằng vàng ròng của long ỷ, ánh mắt như kiếm.

Tính toán nhỏ nhặt này của Cảnh Huy không thể gạt được hắn, hắn quả thật muốn nhìn, một đám con cháu vương tôn chỉ viết sống an nhàn sung sướng bị đưa đến nơi rừng sâu nước độc này, không có chỗ ở không có binh khí, lại không có quần áo cùng lương thực, có thể chống cự được đến đâu. Cảnh Huy cho rằng bản thân mình đáp ứng thả hắn đi mà không lo hậu quả về sau hay sao? Thật sự là quá ngây thơ!

Hết Chương 42

Ah`, sao Nhậm Cực anh ko nói là trả thù cho 10 vạn đại quân của anh đi, trả thù lén vậy ai bít chứ… bộ còn tính dùng lý do trả thù để giam cầm Mạc ca nữa sao????!!!

Chém vì bị chém 10 vạn đao hay chết từ từ trong rừng sâu nhỉ, một câu đáng suy nghĩ????

(Ginji) Nhảy tưng tưng vào: còn chưa nhận ra tình cảm của mình sao = = anh chậm quá đi ><Chém 10 vạn đao ít ra vẫn còn được cái mặt mũi = = vua gì mà …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.