Mạc Kỉ Hàn nhìn huyết nhục tung tán trên chiến trường cách đó khoảng trăm bước, khi Mã Chinh Văn hạ lệnh khai thành nghênh chiến thì y đã không còn hy vọng Tang thành sẽ vẫn giữ vững được thế thủ vững chắc.
Bây giờ Tang thành do phồn vinh, từ lâu đã đem quan đạo của bốn cửa thành tu sửa lại thành vùng đất thoáng đãng rộng rãi, không hề nghĩ đến việc đào hào đấp lũy bảo vệ thành, bốn phía cực kỳ trống trãi, vốn là nơi rất dễ tấn công, nếu không phải quân sĩ Khải Lương bị sát hại, thì làm sao nó có thể bảo tồn đến lúc này.
Hiện tại Mã Chinh Văn đem toàn bộ đại quân chấn thủ phóng xuất ra ngoài chiến trường phía đông và phía nam thành liều mạng cùng Nhậm Cực, như vậy chẳng khác nào để trống trong thành cùng hai cửa ngỏ kia, lúc này Nhậm Cực chỉ cần phái ra hai tiểu đội đánh lén vào khoảng trống đó, thì có thể dễ dàng tấn công vào trong thành, đến khi đó thì kết quả ra sao đã không còn bàn cãi.
Hạ thủ chủ soái Mã Chinh Văn, khi đó đem hai cửa thành kia mở ra, thì đã có thể nắm chắc Tang thành trong tay.
Nhậm Cực ngồi trên bạch long câu cách long liễn không xa, Mạc Kỉ Hàn không thể nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng theo bóng dáng của hắn cũng có thể cảm giác rõ ràng được hắn đã định liệu trước mọi việc, Mạc Kỉ Hàn không khỏi âm thầm thở dài: xem ra giết chết Khoái Vinh, cũng là một bước đi mà hắn đã chuẩn bị tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-tu-quyen-1/1945958/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.