Lập tức, giọng nói ấy vang lên bên ngoài trướng: “Hoàng Thượng, có thích khách đến dò xét, thần Tiết Dương đến đây hộ giá.“
Nhậm Cực xoay người vén mành bước ra: “Không cần hộ giá, kêu bọn hắn lui xuống hết đi.“
Tiết Dương nghe vậy sửng sốt: “Hoàng Thượng?“
Nhậm Cực không lắm để ý phất tay: “Không có thích khách nào xuẩn như vậy, bại lộ hành tung mà còn có thể khư khư cố chấp như vậy, ở đây hôm nay không có việc gì đâu, kêu bọn hắn nên làm gì thì làm đi. Minh Kiêu trở về thì gọi hắn tới gặp ta.“
“Thần tuân chỉ.“
Minh Kiêu đi cũng rất nhanh, khi Nhậm Cực vừa dứt lời với Tiết Dương thì hắn cũng đã quay về, báo cáo ngắn gọn, trực tiếp xoay người quỳ trước mặt Nhậm Cực “Hoàng Thượng, thần vô năng, đã để thích khách chạy mất.“
Nhậm Cực nhấc tay nói hắn đứng lên: “Chuyện trong dự kiến. Ta cũng đoán đó không thực sự là ám sát, ước chừng là tới điều nghiên địa hình thôi, bất quá không tính đến việc xung quanh doanh trướng đều bày ra “ngọc tri ti” mà thôi. Tiết Dương, người tới có nhiều hay không? Đi hướng nào?“
Tiết Dương đáp: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, có ba người đến đây, đều sử dụng binh khí ngoại môn, khi chạy thì phân tán ra, cho nên bắt không được. Bất quá thần từ một người trong số đó tìm được vật như thế này.“
Nói xong lấy từ trong vạt áo một vật giao cho Nhậm Cực, vừa tiếp nhận đã thấy, là một miếng Dương Chi bạch ngọc hình vuông, chỉ bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-cung-tu-quyen-1/1945937/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.