Chương trước
Chương sau
Thượng Trang vừa ra bên ngoài liền nghe tiếng Trần Trung gọi mình: "Vu thượng nghĩa."

Nàng dừng bước, quay đầu nhìn hắn. Hắn vội nói: "Vu thượng nghĩa về Càn Thừa cung bẩm báo với Thánh Thượng, nói thái y đã xem qua, miệng vết thương không quá sâu." 

Thượng Trang gật đầu, xoay người đi về phía trước.

Lã Đức nghi cúi đầu quỳ gối trước mặt Hoàng đế, giờ phút này bên cạnh đã không còn cung nữ hay đi theo nàng.

Thượng Trang tiến vào, hành lễ. Hoàng đế ngước mắt nhìn nàng, nhíu mày hỏi: "Sao ngươi lại ở nơi này?"

Thượng Trang không khỏi cả kinh, nàng còn chưa mở miệng ông ấy đã biết nàng mới từ Sồ Viện về. Lặng lẽ nhìn Lã Đức nghi, không phải là nàng ta nói chứ?"

Phía sau có cung nữ đi lên đưa khăn cho nàng, nhỏ giọng: "Thượng nghĩa, đây."

Lúc này Thượng Trang mới phát hiện, trên tay nàng vẫn còn đầy máu. Đúng rồi, trong cung, đổ máu là cấm kỵ. Hiện tại máu tươi đã không, lau cũng không sạch, nàng nhận lấy khăn tay từ cung nữ, che lại tay mình.

Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, Hoàng đế biết nàng từ Sồ Viện về có lẽ là vì thấy máu trên tay.

Nàng tiến lên, trả lời: "Trần công công muốn nô tỳ quay về bẩm báo với Thánh Thượng, vết thương của Thừa tướng đại nhân không sâu, chắc cũng không có gì đáng ngại."

Nghe vậy, sắc mặt ông ta mới hòa hoãn một chút, cũng không truy cứu ta vì sao lại ở đó. Ông cúi đầu nhìn nữ tử trước mặt, lạnh lùng hỏi: "Trẫm hỏi lần nữa, ngươi vì sao lại ám sát Mộ Dung Vân Khương?"

Cả người Lã Đức nghi run lên, nàng vẫn cúi đầu, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Thần thiếp tội đáng muôn chết."

"Ngu xuẩn!" Hoàng đế tức giận, "Ngươi chẳng qua là một Đức nghi nho nhỏ, sao có gan làm ra chuyện lớn như vậy? Nói, là ai sai khiến ngươi?"

"Thần thiếp ghen tức nên mới muốn giết Mộ Dung Vân Khương. Không ai sai khiến thần thiếp cả."

Thượng Trang nhìn nữ tử đang quỳ bên dưới, nàng thật không ngờ người nhát gan như Lã Đức nghi lại kiên định như thế. Lần này xem ra, Tần Lương đệ hưởng lợi rồi.

Hoàng đế đương nhiên không tin, đúng lúc này, Tề Hiền phi tới.

Tề Hiền phi nhìn Lã Đức nghi, sau đó mới tiến lên hành lễ, nói: "Chuyện của Mộ Dung tướng, thần thiếp đã nghe nói. Thánh Thượng đừng tức giận kẻo ảnh hưởng tới long thể, đúng ý những kẻ phá rối." Nói xong, bà đỡ ông ngồi xuống.

Hoàng đế hừ một tiếng. Tề Hiền phi lại chuyển hướng sang Lã Đức nghi: "Hôm nay bổn cung ở hành lang sau hoa viên thấy Đức nghi muội muội cùng Tần Lương đệ..." Nhìn Hoàng đế, thấy sắc mặt ông khẽ thay đổi, bà cười cười, hỏi Thượng Trang, "Chẳng lẽ Vu Thượng nghĩa không thấy sao?"

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, khi đó, Tề Hiền phi cũng có mặt sao? Như vậy, bà ta đã nghe cuộc trò chuyện của Lã Đức nghi và Tần Lương đệ?

Sắc mặt của Lã Đức nghi vô cùng khó coi, mười ngón tay khảm chặt vào da thịt, đôi môi nổi chút màu đỏ sẫm.

Hoàng đế nhìn Thượng Trang, hỏi: "Thật không? Ngươi thấy nàng ta nói chuyện với Tần Lương đệ?"

Lời này còn chưa rõ sao? Nói chuyện với Tần Lương đệ, điều này chứng minh Lã Đức nghi có quan hệ với Đông cung từ trước.

Thượng Trang nhìn vẻ mặt đắc ý của Hiền phi, nàng bình ổn cảm xúc, mới lên tiếng: "Nô tỳ không hề nhìn thấy chuyện mà Hiền phi nương nương vừa nói."

Lời vừa dứt, đáy mắt Tề Hiền phi hiện lên một tia tức giận, Lã Đức nghi cũng không khỏi kinh ngạc. Khi nãy, thời điểm Thượng Trang hét lên "Mộ Dung tiểu thư cẩn thận", nàng liền kết luận An Lăng Vu nhất định đã biết chuyện này. Nhưng hiện tại, nàng ấy lại nói chưa từng nhìn thấy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.