Chương trước
Chương sau
Thượng Trang không khỏi kinh hãi, nhưng nghĩ lại, Thái tử thân là huynh trưởng, hắn tới đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Đúng lúc nàng cũng muốn tránh sự ồn ào náo nhiệt, liền kéo Phục Linh ngồi xuống, cười nói: "Ta thấy Vương gia đến đây, nên nghĩ chắc ngươi cũng tới." Nhìn tấm vải nhung trong tay Phục Linh, nàng bất giác hỏi, "Đây là..."

"A, trời đêm lạnh lẽo, cái này là chuẩn bị cho Vương gia."

Phục Linh vừa dứt lời, Thượng Trang liền hỏi: "Vương gia không khỏe sao?"

Phục Linh cười: "Vương gia chỉ ngồi một chỗ, thân mình khó có thể chịu lạnh như người bình thường. Tiểu thư đừng lo lắng, nô tỳ sẽ hầu hạ ngài ấy chu đáo."

Thượng Trang khẽ cười, việc này nàng đương nhiên không lo lắng.

Hai người ngồi trò chuyện, Phục Linh hỏi nàng tình hình trong cung, nàng đều trả lời tốt. Còn về chuyện Hoàng đế ban nàng cho Thái tử, nàng không thể tùy tiện nói ra.

Lúc này, Mạc Tầm bên cạnh các nàng đột nhiên đi về phía trước vài bước, ánh mắt vẫn dõi theo Nguyên Chính Hoàn. Thượng Trang giật mình quay đầu nhìn hắn, Phục Linh lại lại nhỏ giọng cười: "Tiểu thư đừng lo lắng, Mạc thị vệ lúc nào cũng như vậy."

Thượng Trang hoàn hồn, đột nhiên thấy Phục Linh nhíu mày: "Chỉ là có một lần thật kỳ quái, à đúng rồi, chính là ngày nô tỳ vừa tới vương phủ." Nàng nhìn Thượng Trang, ghé tai thì thầm, "Hôm đó trời mưa lớn, lúc đóng cửa phòng nô tỳ thấy có bóng người đi ngang. Quá hoảng sợ, nô tỳ liền đuổi theo thì thấy Mạc thị vệ. Nô tỳ sợ có thích khách đột nhập vào phủ nên mới báo lại, thế mà ngài ấy chỉ nói nô tỳ nhìn lầm. Chuyện này không lầm được, dưới đất còn cả dấu chân mà. Tiểu thư nói xem Mạc thị vệ cẩn thận như vậy sao lại không đi điều tra việc này chứ? Thật kỳ lạ." Phục Linh vừa nói vừa lén nhìn Mạc Tầm, thấy hắn không đưa mắt nhìn phía bên này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trái tim Thượng Trang đột nhiên như bị thứ gì đó siết chặt, ngày đó...

Là ngày Nguyên Duật Diệp gặp chuyện.

Không, Thượng Trang nhắm hai mắt lại, nàng điên rồi sao? Hung thủ là Lâm Thủ, hắn ta không phải đã nhận tội rồi sao?

Nhưng vì sao khi nghe Phục Linh nói trong Hoàn Vương phủ xuất hiện bóng người, nàng lại nghĩ ngay tới chuyện của Nguyên Duật Diệp chứ? Căn bản là không có chứng cứ.

Huống hồ, trên người thích khách còn cả ngọc bội của An Lăng gia.

Tất cả đột nhiên trở nên hỗn loạn. Nàng hít một hơi thật sâu, ép bản thân không được nghĩ nữa.

Qua một lát, Phục Linh liền quên hết chuyện này. Nàng nắm tay Thượng Trang, thật lòng nói: "Tiểu thư, nô tỳ cảm tạ người. Nô tỳ mặc kệ tiểu thư là ai nhưng ngài chính là phụ mẫu tái sinh nô tỳ. Nô tỳ vĩnh viễn sẽ không quên ngài vì nô tỳ mà cầu xin Vương gia."

Thượng Trang ngẩn ra, quả nhiên Phục Linh biết thân phận thật của nàng. Nàng chẳng qua chỉ là Thượng Trang, một nha đầu trong An Lăng phủ.

Nàng cười: "Ngươi không giám thị ta?"

"Không." Phục Linh vội lắc đầu, "Nô tỳ giống cách Mạc thị vệ quan tâm Vương gia." Đây là lời nói thật lòng của nàng, nếu không phải có nữ tử trước mặt, nàng sớm đã chết. Ở Hoàn Vương phủ, nàng không sung sướng sao? Tất cả đều do nàng ấy cho nàng.

Trong lòng Thượng Trang đột nhiên cảm thấy ấm áp.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Nguyên Chính Hoàn tới. Phục Linh vội đứng dậy đắp tấm vải nhung lên đùi y, cúi người hỏi y vài câu, chỉ thấy y lắc đầu.

Thượng Trang tiến lên hành lễ, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia định rời đi sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.