Chương trước
Chương sau
Phục Linh cười hỏi: "Tiểu thư tốt của nô tỳ, sao người chắc chắn Hoàng Hậu mang thai? Không phải chỉ có mang thai mới có triệu chứng như vậy."

Thượng Trang biết Phục Linh từng học y thuật, cho nên không hề khó hiểu khi nàng ấy cười nàng. Thượng Trang chỉ có thể vội vã kéo Phục Linh lại gần, thấp giọng hỏi: "Vậy thì vì sao?"

Phục Linh che giấu nụ cười, hai người lui qua một bên.

Giờ phút này, cung nhân ra ra vào vào đâu còn chú ý tới các nàng, có hai cung nữ nhỏ giọng thì thầm: "Hoàng Hậu nương nương truyền thái y tới điều trị nguyệt tín, chỉ là một loại dược liệu trong thuốc đã bị đổi."

"Thuốc gì?" Cung nữ còn lại bật thốt lên hỏi.

Nha đầu kia thấp giọng: "Có người đổi hồng hoa thành tàng hồng hoa, hơn nữa còn tăng liều thuốc."

Thượng Trang căng lớn hai mắt, nắm tay Phục Linh bỗng nhiên buộc chặt, nàng không tin mà nhìn cung nữ của mình, gằn từng chữ: "Ngay từ đầu ngươi đã biết?"

Sắc mặt Phục Linh thay đổi, thấp giọng: "Tiểu thư, nói nhỏ một chút."

"Phục Linh, ta hỏi ngươi có phải ngay từ đầu đã biết rõ không?" Nàng hỏi lại.

Phục Linh cắn môi, gật đầu.

Khứu giác của nàng vô cùng tốt, từ lúc cung nữ mang thuốc ra, nàng đã ngửi được mùi của tàng hồng hoa, hơn nữa còn là số lượng tàng hồng hoa rất lớn, nàng sao có thể ngửi không ra?

Tuy y thuật không phải cao siêu nhưng nàng vẫn hiểu biết về dược lý, cho tới nay, điều duy nhất khiến nàng băn khoăn chính là chén thuốc lần đó ở Hưng Viên, Mạc thị vệ muốn nàng bỏ thêm vào canh tỉnh rượu.

Nàng không hề lừa gạt Thượng Trang, nàng thật sự không biết đó là thuốc gì.

Thượng Trang hít một hơi thật sâu, cả giận mắc: "Nếu đã biết rõ vì sao không nói?"

Thấy nàng tức giận, Phục Linh cảm thấy có hơi ủy khuất, hai mắt lập tức đỏ lên, nhỏ giọng: "Đó là do Thanh Nhi không phải thứ tốt đẹp gì, Hoàng Hậu nương nương..." Nàng không muốn nói, cũng không nguyện nói.

Ai đối với tiểu thư nhà mình không tốt, nàng cũng sẽ không đối tốt với đối phương. Hơn nữa, chuyện hôm nay không phải nàng làm, cũng không phải tiểu thư ra tay, nàng vì sao phải nói? Nói tới cùng, chuyện này không hề liên quan tới chủ tử bọn họ.

Thượng Trang giật mình, biết bản thân vừa rồi nặng lời, liền nắm chặt tay nàng ấy, nói: "Phục Linh, kỳ thật ta..."

"Tiểu thư không cần giải thích, nô tỳ biết người thiện tâm." Nàng cười cười, lại nói, "Người yên tâm, chỉ là chịu chút khổ sở mà thôi, không có gì đáng ngại. Hơn nữa, Hoàng Thượng còn không nhét tiểu oa nhi dưới chân nàng ấy mà."

Thượng Trang đỏ mặt.

Nha đầu này nói chuyện đúng là không ai ngăn cản được.

Lúc này, bên ngoài có người hô to "Hoàng Thượng vạn tuế", thời điểm ngẩng đầu, nàng liền thấy Nguyên Duật Diệp sắc mặt âm trầm bước tới.

Ánh mắt dừng trên người Thượng Trang, hắn thoáng giật mình, tiến lên kéo tay nàng vào trong, một bên hỏi: "Sao lại tới đây?"

"Nghe nói Hoàng Hậu nương nương thân thể không khỏe, thần thiếp mới tới thăm nàng, không ngờ..." Câu kế tiếp, không cần phải nói, hẳn đã có người báo hắn biết.

Lông mày nhíu chặt khẽ buông lỏng, hắn còn tưởng nàng ấy vì chuyện xảy ra mà tới đây.

"Hoàng Thượng." Thượng Trang nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn, hắn chỉ nhìn nàng, khôn nói gì thêm, nâng bước đi tới phượng sàng của Mộ Dung vân Khương.

Nữ tử trên giường sắc mặt tái nhợt, Thanh Nhi nắm lấy tay nàng nức nở, chỉ nghe nàng thấp giọng: "Thanh Nhi, ca ca... Đã tới rồi sao?"

Thanh Nhi vừa định mở miệng, thoáng nhìn qua một thân minh hoàng bên cạnh, không khỏi chấn động, muốn đứng lên hành lễ lại bị Nguyên Duật Diệp ngăn lại. Hắn đi tới, ngồi ở mép giường của nàng, cười lạnh: "Trẫm vội vàng tới đây, không ngờ người Hoàng Hậu đợi không phải là trẫm."

Mộ Dung Vân Khương cũng kinh hãi, nén đau mở mắt nhìn, đợi thấy rõ người trước mắt, sắc mặt càng thêm khó coi, run giọng: "Hoàng Thượng, thần thiếp..."

Nguyên Duật Diệp lúc này đã xoay người nhìn thái y đứng một bên, nghiêm nghị hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Thái y run rẩy cúi người đáp: "Hồi... Hồi Hoàng Thượng, nương nương là vì dùng nhầm lượng lớn tàng hồng hoa..."

"Phế vật!" Nguyên Duật Diệp đá một cước qua, "Thuốc sử dụng Hoàng Hậu của trẫm còn cần tự mình qua Ngự Dược Phòng sao? Dùng nhầm? Trẫm nuôi đám phế vật các ngươi làm gì!"

"Hoàng... Hoàng Thượng, thần đáng chết, thần đáng chết!" Thái y sợ tới mức không ngừng dập đầu.

"Còn không lui xuống kê đơn! Còn xảy ra tình huống tương tự, trẫm sẽ ban chết cho ngươi!"

Thái y cảm tạ ân điển, bò xuống.

Thượng Trang vì lời Phục Linh nói mà trong lòng đã không còn lo lắng. Đổi hồng hoa thành tàng hồng hoa, hơn nữa còn dùng lượng lớn, không cần hỏi cũng biết, đương nhiên là có người trong nội cung cho rằng Hoàng Hậu mang thai.

Ngay cả chính nàng, vừa nghe tới nguyệt tín tới trễ, nàng không phải cũng nghĩ vậy sao?

Nếu không phải có Phục Linh, nàng chắc chắn không biết thì ra chậm nguyệt tín cũng còn rất nhiều nguyên nhân.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn, may là Hoàng Hậu không mang thai, bằng không, một tiểu sinh mệnh sẽ phải ra đi như vậy.

Nguyên Duật Diệp nắm chặt tay Mộ Dung Vân Khương, nơi đó lạnh lẽo một mảnh, hắn ngước mắt nhìn Thanh Nhi, nói: "Thêm mấy cái lò sưởi vào."

Thanh Nhi khóc lóc gật đầu, thời điểm ra ngoài, đúng lúc thấy Mộ Dung Vân Sở tới, không biết tại sao, nàng lại oa lên một tiếng.

Nguyên Duật Diệp ngẩng đầu, thấy Mộ Dung Vân Sở nhanh chân tới, hướng hắn hành lễ.

Ánh mắt dừng trên nữ tử nằm trên giường, trong mắt vẻn vẹn nhuộm lên tia đau lòng.

"Nương nương, người..."

Nguyên Duật Diệp quay đầu nhìn Mộ Dung Vân Khương, nói: "Hoàng Hậu một lòng nhớ tới ngươi, thật khéo, ngươi cũng đã tới đây."

"Thần nghe nói nương nương xảy ra chuyện, cho nên lập tức tới đây." Nội tâm thật sự vô cùng sốt ruột, nhưng giờ phút này Nguyên Duật Diệp đang ở đây, hắn không tiến lên nữa.

Mộ Dung Vân Khương nhìn hắn, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười, có hắn, nàng an tâm rồi.

Nguyên Duật Diệp buông tay, nói: "Tình hình của Hoàng Hậu đã khá hơn nhiều, trẫm còn có việc, phải đi xử lý trước, lát nữa sẽ quay lại. Trương Liêu." Hắn mở miệng gọi.

Trương công công đáp lời tiến lên, nghe hắn phân phó: "Ngươi ở lại hầu hạ Hoàng Hậu, có bất cứ chuyện gì, lập tức hồi báo cho trẫm!"

"Vâng." Trương công công gật đầu.

Hắn đi về phía trước vài bước, lại nhìn thoáng qua Thượng Trang, nói: "Vu Tu Dung cũng trở về đi, đừng quấy rầy Hoàng Hậu nghỉ ngơi."

Thấy hắn đã đi ra ngoài, Thượng Trang liền cùng Phục Linh đuổi theo.

Hắn không muốn ở lại Quan Sư Cung nhưng lại để Trương công công ở lại, Thượng Trang thật không biết hắn đang có ý gì. Mộ Dung tướng tuy là thân ca ca của Hoàng Hậu, Nguyên Duật Diệp hắn vẫn đề phòng, hay là hắn thật sự có việc gấp, phải vội rời đi?

Thượng Trang suy nghĩ miên man, thấy hướng bọn họ đi là qua Ngự Thư Phòng, nàng nhịn không được mà gọi hắn: "Hoàng Thượng."

Hắn quay đầu, nhíu mày hỏi: "Còn có chuyện gì?"

Chần chờ một lúc, nàng cuối cùng cũng mở miệng: "Chuyện của Hoàng Hậu hôm nay..." Không thể là Hoàng Hậu tự đổi thuốc của mình, nàng tin Nguyên Duật Diệp cũng có thể nghĩ tới.

Hắn sửng sốt, lên tiếng: "Việc này ta sẽ điều tra, nàng không cần nhúng tay vào." Dứt lời, hắn xoay người vội vàng rời đi.

Phục Linh lại gần, nhỏ giọng: "Tiểu thân, người lo gì chứ? Hoàng Thượng không tra thì Thừa Tướng đại nhân cũng sẽ đi thăm dò."

Thượng Trang thở dài, nội cung này từng bước đều hiểm ác, thật sự là khó lòng phòng bị.

Thấy nàng như vậy, Phục Linh liền cười nói: "Tiểu thư yên tâm, mấy thứ không sạch sẽ kia chắc chắn sẽ không vào được Cảnh Nhân Cung." Nàng sẽ ở cạnh tiểu thư không rời một bước, chắc chắn sẽ không để tình huống của Hoàng Hậu xảy ra trên người tiểu thư.

Thượng Trang ngơ ngác đứng một lúc lâu, thời điểm xoay người liền thấy Mộ Dung Vân Sở vội vàng rời khỏi Quan Sư Cung. Nàng không khỏi kinh hãi, hắn sao lại ra ngoài nhanh như vậy?

Mộ Dung Vân Sở cũng thấy nàng, hắn không lui, ngược lại còn đi tới. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, tựa hồ nhuộm chút tức giận

Nàng chưa mở miệng, Mộ Dung Vân Sở đã lên tiếng trước: "Thì ra nương nương vẫn chưa hồi cung, đúng lúc thần có việc muốn hỏi."

Sắc mặt Phục Linh thay đổi, Hoàng Hậu ở Quan Sư Cung vừa xảy ra chuyện, Mộ Dung thừa tướng liên tới hỏi chuyện tiểu thư nhà mình, đây không phải là hỏi tội sao?

Ngược lại, Thượng Trang bình tĩnh nói: "Chuyện gì?"

Hắn không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Vừa rồi tới Quan Sư Cung, nương nương không phát hiện chỗ nào không ổn sao?"

Không ổn? Nghĩ nghĩ, Thượng Trang lắc đầu. Tất cả đều rất bình thường, ngoại trừ chén thuốc kia.

"Thừa Tướng không nên đi hỏi bổn cung, ngài hẳn phải đi hỏi cung nữ bưng chén thuốc tới." Ngữ khí của hắn thật sự không giống hoài nghi nàng.

Mộ Dung Vân Sở lại nói: "Sớm đã điều tra."

Thì ra là vậy, hắn không tìm được manh mối.

Thượng Trang im lặng, Phục Linh lại duỗi tay bắt lấy vạt áo của nàng. Nàng biết nha đầu này không muốn mình chen tay vào chuyện kia, huống hồ vừa rồi Nguyên Duật Diệp cũng đã nói, chuyện này không liên quan tới nàng, nàng xác thật không nên quản.

Vì vậy, Thượng Trang lên tiếng: "Nếu Thừa Tướng không còn chuyện gì, bổn cung về cung trước. Bổn cung vẫn là phải cảm tạ Thừa Tướng một tiếng vì đã không hoài nghi bổn cung." Dứt lời, cũng không nhìn hắn, nàng xoay người rời đi.

Sau lưng truyền tới thanh âm của Mộ Dung Vân Sở: "Chỉ vì chuyện của Lã Đức Nghi có liên quan tới Hoàng Hậu, thần sẽ không hoài nghi nương nương." Hắn dừng lại, tựa hồ độc thoại mà nói, "Như vậy, chỉ có Linh Thục Viện là chưa từng tới Quan Sư Cung."

Thượng Trang đã đi xa, nghe tới câu này, không khỏi chấn dodongjj.

Linh Khuyết, là nàng ấy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.