Thượng Trang căng lớn hai mắt, không tin mà nhìn nữ tử trước mặt, xác nhận nàng ấy không nói nhầm, nàng mới đưa mắt lướt qua bờ vai nhìn qua xe ngựa đang dừng bên kia.
An Lăng Vu xoay người, nói nhỏ: "Đi đi." Dứt lời, nàng trực tiếp đi về phía trước.
Thượng Trang chần chờ, cuối cùng cũng nâng bước theo sau.
Dương Thành Phong thấy các nàng đi qua, cho rằng các nàng đã nói chuyện xong, đang định tiến lên lại nghe An Lăng Vu nói: "Vương gia còn có mấy lời muốn nói với nương nương, thỉnh tướng quân chờ một chút."
Trong mắt Dương Thành Phong hiện lên tia kinh ngạc, Phục Linh cũng căng lớn hai mắt, sau đó, nội tâm bắt đầu cảm thấy vui vẻ.
Thời điểm Thượng Trang tiến lên, Mạc Tầm liền theo bản năng chặn ở phía trước. Phục Linh thấy vậy liền tức giận xông lên, nắm chặt ống tay áo của hắn, dùng sức kéo hắn qua một bên, cắn răng hỏi: "Mạc thị vệ, ngươi không thể có chút nhân tính hả?"
"Cái gì?" Mạc Tầm cả kinh, hắn sao lại không có nhân tính?
Giờ phút này Phục Linh vô cùng tức giận, bất chấp tất cả, nàng nói: "Trông chừng tiểu thư nhà ta như vậy làm gì? Không phải ngươi quan tâm Linh Thục Viện kia hơn sao?"
Mạc Tầm nhíu mày, rất nhanh động thủ bóp chặt cổ tay của nàng, lạnh giọng: "Ngươi nói cái gì?"
Thượng Trang đã tới gần xe ngựa, lúc này An Lăng Vu không cùng tiến lên.
Giờ phút này chỉ có nàng và y.
Thượng Trang không khỏi cảm thấy khẩn trương, y thật sự đã quên, đang êm đẹp, vì sao lại muốn gặp nàng, hơn nữa còn lấy An Lăng Vu làm cái cớ, rõ ràng là sợ nàng không xuất cung.
Đúng vậy, y đã quên nàng, chắc chắn sẽ không biết bọn họ từng có quen biết, hiện tại trong mắt y, nàng chỉ là phi tần của Nguyên Duật Diệp, là Tu Dung nương nương của Tây Chu.
Hậu phi không thể tùy tiện xuất cung.
Vì vậy, hắn mới lấy thân phận Hoàn Vương Phi của An Lăng Vu gọi nàng ra đây.
Nguyên Chính Hoàn lại không ngờ rằng Nguyên Duật Diệp sẽ không tới.
Dương Thành Phong muốn tiến lên, lại nghe An Lăng Vu cười nói: "Tướng quân không cần gấp, vương gia và nương nương chỉ nói vài câu thôi, không có đại sự gì." Nhưng lời tuy nói vậy, bàn tay giấu dưới ống tay áo đã thoáng siết chặt, Nguyên Chính Hoàn muốn nói với Thượng Trang cái gì, y một mực không cho nàng biết.
Mà tâm tư của y, nàng chưa bao giờ có thể đoán được, nhưng nàng biết y quan tâm nàng, có lẽ có một số việc, không cho nàng biết là vì tốt cho nàng. Vì vậy, nàng nguyện ý tin tưởng y.
Từ ngày y cầm tay nàng, nói sẽ cho nàng làm vương phi của mình, nàng đã tự nói, phải tin tưởng y.
Đây là người nàng lựa chọn, nàng đương nhiên phải tin tưởng y.
Trên đường tới đây, vô số lần Thượng Trang suy nghĩ An Lăng Vu muốn gặp mình để nói cái gì, nhưng mãi vẫn không có kết quả, mà nàng ấy lại nói nàng biết, kỳ thật người muốn gặp nàng là Nguyên Chính Hoàn. Chuyện này khiến nàng không khỏi cảm thấy mơ hồ.
Nội tâm tâm thần bất định, nàng hi vọng y lên tiếng, lại hi vọng vĩnh viễn đừng mở miệng.
Chỉ vì nàng không biết điều y muốn nói rốt cuộc là gì.
Nghe thanh âm nữ tử bên ngoài xe truyền vào, giọng nói nho nhỏ, thậm chí là có chút rung động.
Rung động?
Chẳng biết tại sao y lại có cảm giác như vậy, trong tim có loại cảm giác không rõ dâng lên.
Nữ tử bên ngoài là phi tử của cháu trai y, thậm chí y chưa từng tiếp xúc với nàng, nhưng loại cảm giác này lại không phải phù phiếm. Nghe giọng nói của nàng, y phảng phất như bản thân đã đánh mất thứ gì đó.
"Vương gia?" Không thấy người trong xe nói chuyện, Thượng Trang không khỏi nhíu mày, gọi.
Nguyên Chính Hoàn bỗng nhiên hoàn hồn, tự cười yếu ớt, y làm sao vậy? Tại sao lại thất thần như thế?
Lắc đầu, y mới mở miệng: "Kính xin nương nương dời bước vào trong xe, bổn vương có mấy lời muốn nói riêng với nương nương." Vừa nói, y vừa đưa tay dò xét trong ngực, chạm tới cái vật bóng loáng kia.
Thượng Trang không khỏi kinh hãi, gọi nàng tới nói chuyện thì thôi, giờ phút này y còn muốn nàng lên xe ngựa?
Do dự một hồi, nàng không biết có nên bước lên hay không.
"Nương nương, mời."
Thượng Trang ngước mắt, đã thấy ngón tay thon dài kia vén màn xe. Ngón tay của y vẫn thon dài trắng nõn như lúc trước, chỉ là không nhìn thấy gương mặt y.
Cắn môi, Thượng Trang cuối cùng cũng nâng bước leo lên xe ngựa.
Y ngồi dựa vào đệm, nghe tiếng nàng bước lên liền lộ ra nụ cười nho nhã, lập tức buông màn xuống.
Thượng Trang có chút co quắp, ngồi đối diện y, không biết là vô tâm hay cố ý mà cách xa y một chút.
"Vương gia có lời gì muốn nói mà cần bổn cung phải lên xe ngựa?" Tay bất giác siết chặt, giờ phút này, nàng vẫn chưa biết hành động này rốt cuộc là đúng hay sai?
Bất giác nở ra nụ cười.
Quản đúng hay sai làm gì, nàng không phải cũng đã lên đây rồi sao? Cho dù hiện tại lập tức đi xuống, nhưng chỉ cần nàng từng bước lên, thời điểm trở về Dương Thành Phong sẽ bẩm báo tất cả, có gì nói đó. Nguyên Duật Diệp là người đa nghi, hắn sao có thể không nghi ngờ bọn họ.
"Bổn vương là vì..."
Y mới nói một nửa, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng hí dài của con ngựa, tựa hồ có sức lực nào đó kéo con ngựa chạy đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]