Thượng Trang căng lớn hai mắt nhìn nữ tử bên dưới, nàng ấy nói cái gì?
Nàng ấy nói... Diệc Trang?
Nàng ấy gọi nàng là... Tỷ?
Chẳng biết tại sao, giờ khắc này, nàng bỗng nhiên rút tay trở về, ánh mắt nhìn Linh Khuyết trở nên sắc bén, run rẩy đôi môi, mở miệng: "Linh Thục Viện không được nói lung tung!"
Vương phi của Nguyên Chính Hoàn không phải Diệc Trang, Linh Khuyết nàng ấy sao có thể là Diệc Trang được?
Khi đó ở Thành Vương phủ, nàng cho Linh Khuyết xem miếng ngọc bội của mình nhưng nàng ấy lại một mực phủ nhận. Thời điểm đó, nàng thậm chí còn có loại cảm giác mãnh liệt, cảm thấy nàng ấy chính là muội muội thất lạc nhiều năm của mình.
Mãi tới khi nàng ấy nói chưa từng nhìn thấy miếng ngọc bội đó, trái tim Thượng Trang một mặt thả lỏng, một mặt lại thất vọng.
Khi đó nếu nàng ấy thừa nhận, nàng sẽ không làm như vậy. Hiện tại, nàng ấy lại nói mình là Thượng Trang, cái này khiến nàng phải xử sự thế nào?
Linh Khuyết chậm rãi đưa tay lấy ra miếng ngọc bội đã làm bạn bên mình suốt mười bốn năm qua. Nàng ngước mắt nhìn Thượng Trang, nhỏ giọng: "Vật này, đã đủ chưa?"
Thượng Trang nhíu mày, bất giác lui về sau nửa bước: "Đây là ngọc bội ta đưa cho ngươi, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Linh Khuyết cười chán nản, nàng xoay người đi tới bên giường, lục lọi dưới gối một phen. Thời điểm quay đầu lại, Thượng Trang thấy rõ trong tay nàng có thêm một miếng ngọc bội.
Cùng ngọc bội đeo trên người Linh Khuyết giống nhau như đúc!
Đây là...
Thượng Trang hoảng sợ căng lớn hai mắt nhìn hai miếng ngọc bội.
Phục Linh không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình thay đổi, nàng cũng biết trước mắt không phải chuyện tốt gì. Định mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng một câu nàng cũng không thể nói ra.
Thượng Trang không tự chủ mà đi lên trước mấy bước, bối rối lắc đầu: "Không... Không thể nào."
Linh Khuyết cúi đầu nhìn ngọc bội đeo trên cổ, mở miệng: "Tỷ chỉ gửi ngọc bội ở chỗ của muội, thử hỏi nếu không phải đồ của mình, muội sao phải đeo trên cổ?"
Thượng Trang không khỏi nghẹn lời.
Ngày đó thời điểm ngọc bội rơi ra, nàng cho rằng đó là ngọc bội của mình, không hề nghĩ nhiều. Giờ phút này nghĩ lại, lời Linh Khuyết nói không phải không có lý, ai lại đem đồ người khác gửi đeo trên người chứ?
Vì vậy, ngọc bội khi đó Thái Hậu thấy vốn là đồ của Linh Khuyết, không phải của nàng!
Đột nhiên nhớ tới thời điểm An Lăng Vu tới, khi đó, Linh Khuyết có đứng từ xa mà nhìn, bởi vì chỉ có mình nàng biết rõ sự thật. Thời điểm nghe tới cái tên "Diệc Trang", nàng ấy sẽ theo bản năng mà tới để xem rốt cuộc nữ tử đó là người thế nào.
Thậm chí, thời điểm các nàng gặp gỡ, nàng ấy còn nói, nàng ấy thích nàng.
Tất cả, cuối cùng cũng có lời giải thích.
Thượng Trang nhịn không được mà loạng choạng một cái, chuyện như vậy tới quá đột ngột, mỗi ngày nàng đều nhớ tới thân muội muội của mình, nhưng lại không ngờ đó là Linh Khuyết!
"Tiểu thư." Phục Linh vội duỗi tay đỡ nàng, lo lắng gọi một tiếng, lúc này, thân thể nàng đã run rẩy không thôi.
"Tiểu thư!" Hiện tại kêu nàng ra ngoài, nàng sao có thể an tâm?
Thượng Trang trầm giọng: "Ra ngoài!"
Phục Linh cắn răng, trừng mắt nhìn Linh Khuyết một cái, không cam lòng mà xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, Thượng Trang hỏi: "Vì sao khi đó không nói?" Nếu khi đó nàng ấy thừa nhận, sự tình có lẽ sẽ không biến thành như vậy.
Linh Khuyết nao nao, cắn môi, qua nửa ngày mới thấp giọng trả lời: "Tỷ kêu muội nói thế nào? Người muội yêu lại thích tỷ tỷ của mình! Khi đó muội không muốn bị tình thân áp lực, cho nên mới cắn răng không nhận, chỉ vì muội nghĩ, nếu tỷ không biết chúng ta là thân tỷ muội, như vậy chúng ta có thể công bằng cạnh tranh một lần!" Chỉ là hôm nay nàng mới biết, có rất nhiều chuyện không hề đơn giản như suy nghĩ của bản thân.
Thượng Trang bất giác cười lạnh, công bằng cạnh tranh?
A, nàng sẽ không quên, khi đó nàng ấy còn cực lực muốn tác hợp nàng và Nguyên Chính Hoàn, lúc đó nàng ấy làm sao cho nàng cơ hội tiếp cận Nguyên Duật Diệp?
Thoáng chần chờ, cuối cùng Thượng Trang cũng tiến lên giật lấy ngọc bội trong tay của nàng, cắn răng xoay người, nói: "Ta sẽ không tin." Nàng thà không tin sự thật này! Nàng thà cho rằng muội muội của mình đã chết!
"Tỷ..." Linh Khuyết thấp giọng gọi.
"Đừng gọi ta là tỷ!" Thời điểm nói câu này, nàng không biết bản thân tới tột cùng đã lấy dũng khí từ đâu. Đưa lưng về phía nàng ấy, nước mắt nhịn không được mà theo gò má chảy xuống, muội muội nàng tìm mười năm, muội muội nàng nhớ mười năm lại dùng cách này lừa gạt nàng!
Nàng không muốn tha thứ, nhưng bất giác lại cảm thấy chính mình tàn nhẫn.
Đây là người thân duy nhất của nàng, chẳng lẽ nàng thật sự tàn nhẫn vứt bỏ nàng ấy hay sao?
Nhìn sống lưng nàng run lên, Linh Khuyết thấp giọng: "Hôm đó, muội và tỷ ra ngoài chơi, lúc trở về, cha mẹ đều bị đạo tặc giết chết. Từ đó về sau, chúng ta trở thành cô nhi, sau này..."
"Đừng nói nữa!" Thượng Trang mở miệng cắt ngang.
Linh Khuyết biết rõ nàng ấy là Diệc Trang, trên người cũng có miếng ngọc bội tương tự nàng, chỉ là, nàng ấy không chịu thừa nhận.
Nếu là lúc trước, nàng chắc chắn vô cùng cao hứng. Nhưng bây giờ...
Thượng Trang bỗng nhiên ngẩn ra, tại sao lại là trước kia? Hiện tại rốt cuộc đã thay đổi cái gì?
Đưa tay xoa ngực, nàng thật khó chịu.
Linh Khuyết bất lực ngã ngồi bên mép giường, cười tự giễu: "Nếu khi đó, tỷ đi theo Vương gia, thật tốt..." Ai lại ngờ rằng tạo hóa trêu người như thế?
Đầu ngón tay run lên, Thượng Trang cười khổ: "Ngươi cho rằng khi đó ta đi được sao?" Nguyên Duật Diệp ban cho y rượu tình hoa, nàng đi theo y, đây không phải là muốn mạng của y ư? Cho dù y tình nguyện, nàng sao có thể nhẫn tâm nhìn y thống khổ?
Nắm chặt chăn đệm trên giường, giờ phút này, sợ là không ai thống hận Linh Khuyết hơn chính bản thân nàng. Thượng Trang không biết, tình hoa đó là tự tay nàng mang tới.
Là tự tay nàng chặt đứt cơ hội xuất cung của nàng ấy!
Cũng là nàng tự tay giữ nàng ấy ở lại bên cạnh Nguyên Duật Diệp!
A, cắn chặt răng, hôm nay, cho dù nàng hối hận tới chết thì có thể có biện pháp gì?
Những lời này, nàng không dám nói ra, nói rồi, chỉ sợ nàng ấy sẽ càng hận nàng.
"Vậy tỷ còn yêu Vương gia không?" Run giọng hỏi, nàng chỉ muốn biết một câu trả lời.
Hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí xoay người, Thượng Trang gằn từng chữ: "Hiện tại ta là Tu Dung của Hoàng Thượng." Nàng vĩnh viễn khi nhớ thời khắc ở trong sơn động đó, Nguyên Chính Hoàn đã nói với nàng: Nương nương, xin tự trọng.
Nàng vì y mà ở lại bên cạnh Nguyên Duật Diệp, lại không ngờ được Nguyên Duật Diệp chân thành đối đãi, hôm nay, nàng còn có thể muốn thế nào?
"Nhưng tỷ không yêu Hoàng Thượng!" Linh Khuyết cuối cùng cũng khóc lên.
Thượng Trang ngẩn ra, vậy sao? Nàng thật sự không yêu hắn?
Vậy thì tại sao thấy hắn bị thương, thấy hắn khó chịu, nàng lại đau lòng như vậy?
Nhìn bộ dáng này của Linh Khuyết, không thể nghi ngờ, nàng ấy yêu hắn, hơn nữa còn yêu vô cùng sâu đậm.
Nữ tử bên giường đứng dậy, quỳ gối trước mặt Thượng Trang, mở miệng: "Tỷ có thể không nhận muội, hôm nay muội cũng đã biết, cho dù có tranh giành muội cũng không thắng được tỷ, nhưng hiện tại chỉ có tỷ mới có thể giúp muội, giúp muội giải thích với Hoàng Thượng, nói chuyện đó không phải muội làm được không? Chỉ cần tỷ nói, ngài ấy sẽ tin, nhất định sẽ tin." Hắn là người kiêu ngạo, cho rằng nàng hạ mị dược nên mới tức giận không tới gặp nàng, chỉ cần giải thích, sự tình sẽ không sao nữa.
Thượng Trang chỉ nhìn chằm chằm nữ tử quỳ bên dưới, không nói chuyện.
"Tỷ tỷ, phải thế nào tỷ mới có thể giúp muội?" Linh Khuyết nức nở.
Thượng Trang không trả lời, chỉ hỏi: "Ngươi có biết vì sao ta lại tình nguyện tiến cung không?"
Câu hỏi của nàng khiến Linh Khuyết không khỏi giật mình.
"Đó là vì ta cầu xin An Lăng lão gia giúp ta đi tìm muội muội, ông ấy còn hứa, đợi tới khi tìm được Diệc Trang, ông ấy sẽ đối xử với muội ấy như An Lăng tiểu thư. Thâm cung chẳng qua là nơi ăn thịt người, từ đầu tới cuối ta đều không nguyện ý thay thế tiểu thư vào cung, nhưng để đổi lấy hạnh phúc cho Diệc Trang, cho dù làm gì, ta cũng nguyện ý!"
Linh Khuyết cuối cùng cũng rung động thật rồi, nàng ấy duỗi tay nắm chặt tay nàng, hét lớn: "Tỷ không muốn ở trong cung, muội có thể giúp tỷ ra ngoài."
Nàng liền nuốt không thôi: "Tỷ tỷ, phải như thế nào, ngươi mới có thể giúp ta?" Có lẽ giờ khắc này, nàng cũng cảm thấy khinh thường chính bản thân mình, nhưng thời điểm nghe tỷ tỷ nói không nguyện ý bước vào thâm cung này, nội tâm lại vô cùng cao hứng.
"Ra ngoài? Ra ngoài thế nào?" Từng câu từng chữ trên khế ước kia Thượng Trang vẫn còn nhớ rõ ràng.
Linh Khuyết hỏi lại: "Sao lại không thể? Trừ phi... Trừ phi tỷ không muốn ra ngoài." Đây cũng là chuyện nàng sợ nghe nhất.
Gạt tay nữ tử ra, Thượng Trang hít một hơi thật sâu, cắn răng mở miệng: "Đúng, chính ta không muốn ra ngoài nữa."
Chuyện của Nguyên Chính Hoàn, còn cả khế ước giữa nàng và Nguyên Duật Diệp, nàng không muốn để người khác biết.
"Vậy muội phải làm sao bây giờ?"
Làm sao...
A, tỷ muội cùng chung một chồng, còn có thể kêu nàng phải làm sao?
Nội tâm thật sự rất loạn, nàng thật sự không biết tại sao sự tình lại đi tới cục diện thế này.
Thấy nàng không nói chuyện, Linh Khuyết bắt đầu hoảng loạn, vội vàng cầu xin: "Muội chỉ muốn... Chỉ muốn gặp ngài ấy, chẳng qua là chuyện nhỏ nhoi, tỷ cũng không nguyện ý giúp muội sao? Chỉ vì khi trước muội không thừa nhận, tỷ mới không chịu tha thứ cho muội sao?"
Thượng Trang lắc đầu, vẫn là lắc đầu.
Linh Khuyết sao có thể rõ?
Trong khoảng thời gian nàng ấy không chịu thừa nhận mình là Diệc Trang đã xảy ra bao nhiêu chuyện, thay đổi bao nhiêu người, nàng ấy sao có thể rõ?
Xoay người muốn đi, thân thể lại bị Linh Khuyết giữ lại, khóc lóc: "Không có ngài ấy, muội sẽ không sống nổi!"
Dùng tính mạng của mình để áp chế nàng...
Vì sao cuộc đời này nàng luôn bị kiềm hãm như vậy? Trước là Nguyên Chính Hoàn, hiện tại là thân muội muội...
Thượng Trang xoay người, thanh âm lộ rõ bi thương: "Lúc trước ta đã nói, ngươi đừng làm cái chức Thục Viện này, là ngươi không nói rõ miếng ngọc bội đó..." Lời này khiến chính nàng cũng phải ngẩn ra.
Khi đó, nàng chỉ cho rằng ngọc bội vốn của nàng, mà hiện tại...
Thứ bị Thái Hậu nhìn thấy đích thực là ngọc bội của Linh Khuyết. Mà Thái Hậu lại nói ngộc bội kia là đồ của hoàng thất Lê Quốc, như vậy nàng và muội muội...
Linh Khuyết tựa hồ đoán được suy nghĩ của nàng, lập tức ngước mắt: "Tỷ cho rằng trong chúng ta có một người là công chúa Lê Quốc sao? Không thể nào, việc này sao có thể?"
Bị nói trúng tâm sự, Thượng Trang nao nao, không khỏi cười yếu ớt. Đúng vậy, sao có thể, các nàng là tỷ muội, nàng thà tin rằng ngọc bội này là do cha lấy được từ tay người khác.
Nắm chặt ngọc bội trong tay, nàng hít một hơi thật sâu, nói: "Ta muốn chính miệng ngươi nói với Hoàng Thượng, ngọc bội đó không phải của ngươi."
Linh Khuyết kinh hãi, bật thốt lên: "Nhưng nó rõ ràng là của muội."
"Nói là ngươi nhặt được!" Chỉ cần nàng ấy không phải công chúa, Thái Hậu liền không có lý do làm khó nàng ấy.
"Không!" Linh Khuyết liều mạng lắc đầu, nàng dựa vào thân phận công chúa Lê Quốc mới được làm phi tử của hắn, hiện tại nói không phải, hắn nhất định sẽ hận nàng.
"Linh Khuyết..."
Linh Khuyết cắt ngang lời nàng: "Có phải... Trong lòng tỷ chưa bao giờ thừa nhận muội là muội muội của tỷ, đúng không?"
Thượng Trang bị câu hỏi này làm cho giật mình, lại nghe nàng ấy nói tiếp: "Nếu tỷ nhận muội, tỷ sao có thể nhẫn tâm không giúp muội như vậy?"
Thượng Trang cắn răng, nàng làm vậy chẳng lẽ không phải vì nàng ấy sao?
Ở hậu cung này, nàng ấy không được sủng ái, xung quanh lại nhiều kẻ địch như vậy, với chút tâm tư này, nàng ấy thật sự muốn chết sao?
Đang định trả lời, Linh Khuyết đã buông tay, quay đầu, nói: "Nếu đã vậy, tỷ tỷ đi, chuyện hôm nay coi như muội chưa từng nói. Từ nay về sau, tỷ vẫn là An Lăng Vu, muội vẫn là Linh Khuyết."
Thượng Trang ngây ra một hồi, nàng ấy thật sự chẳng hiểu gì cả, hôm nay, ai có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cơ chứ? Không biết phải nói gì, nghĩ nghĩ, nàng thật sự xoay người ra ngoài.
Linh Khuyết không ngờ nàng thật sự rời đi, ánh mắt nhìn theo bóng lưng nữ tử chậm rãi biến thành thất vọng.
Phục Linh lo lắng đứng chờ bên ngoài, thấy Thượng Trang liền vội vàng chạy tới hỏi: "Tiểu thư không sao chứ?" Sắc mặt tiểu thư thật sự rất khó coi, phảng phất như không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi. Phục Linh không khỏi đưa mắt nhìn ra sau, nàng không biết Linh Khuyết rốt cuộc đã nói gì với tiểu thư, chỉ là nội tâm lại ẩn ẩn tức giận.
Còn nữa, một câu "Tỷ" của nàng ta rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Thượng Trang lắc đầu, toàn thân vô lực mà nói: "Hồi cung." Nàng một an tĩnh, một mình an tĩnh một chút.
Nghe Thượng Trang nói vậy, Phục Linh cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cẩn thận dìu nàng ra ngoài, trong đầu lại hết lần này tới lần khác nghĩ tới câu nói của Linh Khuyết, còn cả bộ dáng thất vọng cùng phẫn nộ của nàng ta.
Thân thể Thượng Trang không tự chủ mà run lên, muội muội đã tìm được, giống như ý nguyện của nàng, muội ấy vẫn sống tốt. Chỉ là, tỷ muội các nàng tựa như vừa mới quen biết, Linh Khuyết không hiểu nàng, đây mới là điểm khiến nàng thật sự thương tâm.
Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên nhớ tới Trần Tĩnh.
Tình yêu của Linh Khuyết dành cho Nguyên Duật Diệp giống như những việc Trần Tĩnh vì Từ Chiêu Nghi mà làm.
Chỉ là, Trần Tĩnh vô tư, Linh Khuyết lại ương ngạnh, cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó muội ấy sẽ xảy ra chuyện.
Nàng không thể để muội ấy gặp chuyện không may.
Chỉ là, mặc kệ đây có phải vấn đề của Nguyên Duật Diệp hay Linh Khuyết không, nàng cũng không hi vọng nhìn thấy bọn họ chịu tổn thương.
Lồng ngực như bị đè ép, có rất nhiều chuyện thoáng cái cùng lắng đọng lại khiến nàng không thể hít thở.
Bước chân phảng phất bắt đầu phù phiếm, nhìn ra ngoài, ánh mắt đột nhiên trở nên mơ mang.
Cảm thấy người bên cạnh bỗng dưng lảo đảo, Phục Linh cả kinh, gọi một tiếng: "Tiểu thư!"
Thượng Trang nghe tiếng nha đầu kêu nhưng không còn khí lực đáp lại, thân thể mềm nhũn mà ngã xuống đất.
"Tiểu thư!" Phục Linh giữ không được, cuối cùng chỉ đành dùng hết khí lực ôm lấy nàng.
Một bàn tay rộng lớn đưa qua hỗ trợ dìu Thượng Trang, Phục Linh giật mình ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt thâm thúy của nam tử, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe hắn nói: "Còn không mau đi gọi cỗ kiệu tới!"
Phục Linh lúc này mới có phản ứng, lập tức chạy đi.
Mộ Dung Vân Sở nhìn nữ tử trong lòng, quay đầu nhìn nhìn, chỉ đành ôm nàng tới mái đình cách đó không xa trước.
Nam nữ thụ thụ bất thân, hắn không thể ôm phi tử của hoàng đế đi bậy.
Để Thượng Trang tựa vào bàn đá, Mộ Dung Vân Sở mới đứng dậy, nhíu mày nhìn nữ tử.
Phục Linh rất nhanh đã trở lại, điều này khiến Mộ Dung Vân Sở có chút kinh ngạc. Nha đầu tiến lên, thấp giọng: "Thừa Tướng đại nhân xin dời một bước." Sợ tiểu thư và Mộ Dung Thừa Tướng ở cùng một chỗ sẽ gặp chuyện không may, nàng chỉ đi tìm cung nữ gần đây xin một ly nước, nào dám đi xa gọi cỗ kiệu!
Phục Linh lặng lẽ bắt mạch cho nàng, biết nàng vì kích động nên mới đột nhiên ngất đi. Cẩn thận nâng nàng dậy, đút chút nước vào miệng, một tay nha đầu nắm chặt tay nàng, dùng lực bấm xuống.
"Ưm." Thượng Trang rên một tiếng, mệt mỏi mở hai mắt, đợi thấy rõ Phục Linh trước mặt liền cau mày hỏi, "Ta... Làm sao vậy?"
Phục Linh cố ý lớn tiếng: "À, vừa rồi tiểu thư ngất xỉu, may là có Thừa Tướng đại nhân ra tay hỗ trợ." Nàng sợ Thượng Trạng không biết Mộ Dung Thừa Tướng ở đây mà lỡ lời.
Thượng Trang cả kinh, lập tức đưa mắt nhìn ra sau Phục Linh, quả nhiên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của một nam tử.
Mộ Dung Vân Sở lên tiếng: "Xem ra nương nương không sao rồi, có điều theo thần thấy, nương nương vẫn là truyền thái y xem để có thể an tâm." Hắn vừa nói vừa nhìn Phục Linh, nha đầu này thật cơ trí, cũng rất thông minh.
Mộ Dung Vân Khương lại mở miệng: "Thần có một chuyện hiếu kỳ."
Dừng bước, Thượng Trang không quay đầu, chỉ nghe hắn hỏi: "Nương nương và Diệc Trang cô nương của Hoàn Vương phủ rốt cuộc có quan hệ gì?"
Lời hắn nói khiến nàng không khỏi giật mình, Thượng Trang cuối cùng cũng xoay người lại, cau mày hỏi: "Thừa Tướng có ý gì?"
Hắn thong dong mở miệng: "Vừa rồi nương nương gọi tên của Diệc Trang cô nương, đúng lúc hôm nay thần vào cung cũng vì việc này, chẳng lẽ nương nương đã biết rồi sao?"
Hai tay nắm chặt thành đấm, vừa rồi nàng vừa gọi cái tên Diệc Trang?
A, Mộ Dung Thừa Tướng làm sao biết rằng, Diệc Trang mà nàng gọi không phải là Diệc Trang của Hoàn Vương phủ.
Đúng rồi, vì sao hiện tại hắn còn gọi An Lăng Vu là "Diệc Trang cô nương"? Giờ phút này, nàng ấy không phải đã là Hoàn Vương Phi rồi sao?
Nghi hoặc nhìn nam tử trước mặt, nếu nàng nhớ không lầm, hắn nói hôm nay vào cung là vì Nguyên Chính Hoàn. Nghĩ nghĩ một hồi, nàng miễn cưỡng cười hỏi: "Thừa Tướng cho rằng bổn cung đã biết cái gì?"
Mộ Dung Vân Sở cũng không có ý che giấu, thành thật đáp: "Ngày Vương gia đại hôn xảy ra chút chuyện, hôn kỳ sợ là phải dời lại, thần cho rằng nương nương sớm đã biết."
Trong lòng chấn động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chỉ là lời này nàng không thể hỏi, nếu Mộ Dung Vân Sở muốn nói, hắn đã không dùng từ "xảy ra chút chuyện" để thay thế.
Thượng Trang cố gắng trấn định: "Bổn cung không biết việc này, xem ra Thừa Tướng đang vội gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hiện tại đang nghỉ ngơi ở tẩm cung, bổn cung cũng nên trở về rồi." Dứt lời, thật sự không thể dừng lại, nàng lập tức xoay người rời đi.
Trên đường trở về, Phục Linh không nói chuyện của Nguyên Chính Hoàn, chỉ lo lắng hỏi: "Tiểu thư còn cảm thấy khó chịu không? Vừa rồi hù chết nô tỳ."
Thượng Trang cảm kích nhìn nàng, thấp giọng: "Phục Linh, ngươi làm rất tốt, đa tạ ngươi." Bàn đá khi nãy vẫn còn lạnh lẽo, nàng liền biết Phục Linh đi không lâu đã quay trở lại, nàng thật sự sợ đi quá lâu, trong cung liền có lời đồn không hay. Cũng may chỉ là vô tình gặp mặt mà thôi, cũng không phải đại sự gì.
Về phần Nguyên Chính Hoàn...
Thở dài một tiếng, hôm nay nàng đã bị quấn thân ở nơi này, huống hồ, nàng nên tin tưởng Nguyên Chính Hoàn, y có khả năng giải quyết mọi chuyện, có điều, nội tâm vẫn nhịn không được mà lo lắng.
Trở về Cảnh Nhân Cung, Phục Linh hầu hạ nàng lên giường nghỉ ngơi, Thượng Trang cố ý dặn dò không cho Huyên Chu tiến vào.
Phục Linh cẩn thận canh giữ bên giường, mãi tới chạng vạng, Nguyên Duật Diệp tới.
Thượng Trang vẫn còn ngủ, Nguyên Duật Diệp không đánh thức nàng, chỉ nhíu mày hỏi Phục Linh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phục Linh cũng không biết nguyên do trong đó, chỉ là nhớ tới Linh Khuyết, nàng lại tức giận, vì thế đáp: "Trương công công nói Thục Viện nương nương bên Khánh Hợp Cung khóc lóc nháo nhào muốn gặp Hoàng Thượng, công công không dám vào báo, vì thế mới nhờ tiểu thư qua kia khuyên nhủ. Nô tỳ không biết Thục Viện nương nương đã nói gì nhưng lúc tiểu thư ra ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi, thậm chí còn ngất xỉu."
Nguyên Duật Diệp biến sắc, quay đầu trừng mắt nhìn Trương công công, một câu cũng không nói, lập tức xoay người đi ra ngoài. Phục Linh đại khái có thể đoán được hắn định đi đâu, nàng nhún vai, dù sao lời này cũng không tính là cáo trạng. Cho dù tiểu thư biết, kết cục của nàng sẽ rất thảm nhưng Linh Thục Viện kia thật sự khiến người ta chán ghét.
Nghĩ như vậy, bản thân nàng cũng coi như đã được an ủi, tâm tình bắt đầu tốt trở lại, an tĩnh ngồi cạnh mép giường hầu hạ.
Thượng Trang mơ mơ màng màng, tựa hồ nhìn thấy cuộc sống ở thôn trấn khi còn bé.
Rất nhiều máu, thật sự rất nhiều máu.
Vốn là đầu đường náo nhiệt, thoáng cái đã trở nên tịch mịch.
Không người, một bóng người cũng không có.
Nàng sợ hãi chạy về nhà, lớn tiếng gọi cha mẹ, nhưng không một ai đáp lại, phảng phất như thế giới không còn ai. Thoáng cái chỉ còn lại một mình nàng. Nàng cuối cùng vẫn nhịn được mà khóc lớn, sau đó tựa hồ như nghĩ tới chuyện gì, lập tức xoay người.
Diệc Trang đâu? Muội muội đâu?
"A!" Thượng Trang kêu lên, mở to hai mắt.
"Vu Nhi!" Bên tai truyền tới thanh âm lo lắng của một nam tử, hắn duỗi tay ôm lấy nàng, nhỏ giọng, "Sao vậy? Đừng sợ, ta ở đây, đừng sợ..."
Từ lúc hắn trở về, cung mày nàng luôn nhíu chặt, tựa hồ đang gặp ác mộng, nhưng nàng lại cắn chặt răng, một câu cũng không nói.
Nàng bị sao vậy?
Chẳng qua chỉ mới không gặp nàng nửa ngày mà thôi, hồi tưởng lại thời điểm qua Khánh Hợp Cung, hắn không khỏi cắn răng.
Cảm giác tịch mịch bao lấy thân thể, trong nháy mắt được ai đó ôm lấy, Thượng Trang như bắt được cọng cỏ cứu mạng, liều mạng rúc vào lòng hắn, nức nở: "Đừng... Đừng bỏ ta một mình..."
Nội tâm Nguyên Duật Diệp khẽ động, hắn chưa từng thấy nàng như vậy. Không biết tại sao, trái tim hắn lại ẩn ẩn đau nhức, cánh tay ôm lấy nàng bất giác buộc chặt, cúi người hôn lên trán nữ tử, thấp giọng: "Không đâu, vĩnh viễn cũng không bỏ nàng lại một mình."
Hơi thở ấm áp của nam tử phả vào mặt, ý thức dần trở nên rõ ràng, Thượng Trang mở lớn hai mắt, đợi nhìn rõ người trước mặt, nàng không khỏi kinh hãi, lắp bắp: "Hoàng... Hoàng Thượng..."
Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng không phải ngủ rồi sao? Sao Nguyên Duật Diệp lại đột nhiên xuất hiện ở tẩm cung của nàng?
Hắn vẫn chăm chú nhìn nàng, mở miệng: "Linh Khuyết là người mau miệng, cho dù nàng ấy bày ra tính khí hay nói gì đó, nàng cũng đừng để trong lòng."
Thượng Trang giật mình, vội vàng tránh khỏi lồng ngực hắn, bật thốt lên hỏi: "Hoàng Thượng... Qua Khánh Hợp Cung sao?"
Thời điểm hỏi, ánh mắt nàng lướt qua bả vai hắn lại không nhìn thấy thân ảnh Phục Linh, việc này không phải nha đầu đó nói thì còn có thể là ai?
Lại không ngờ, Nguyên Duật Diệp lại nói: "Trương Liêu nói nàng đã qua Khánh Hợp Cung, ta còn nghe nói nàng ngất xỉu."
Thì ra là Trương công công, chỉ là chuyện nàng ngất đi, hắn ở xa ngàn dặm làm sao biết được? Chẳng lẽ là Mộ Dung Thừa Tướng? Đúng rồi, nàng sao có thể quên, lúc đó, Mộ Dung Vân Sở đang định qua Càn Thừa Cung.
Vừa nghĩ tới, nàng liền vội hỏi: "Hoàng Thượng đã nói gì với Linh Khuyết?"
"Ta mắng nàng ấy." Hắn lạnh giọng, thời điểm nhắc tới Linh Khuyết, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui.
Lần này, nàng ấy lại lần nữa khiến hắn thất vọng. Làm ra chuyện như vậy, nàng ấy không chịu nhận sai, còn trách hắn trong lòng chỉ có Vu Nhi, còn nói Vu Nhi không phải...
"Hoàng Thượng, sao ngài có thể mắng nàng ấy?" Chỉ sợ Linh Khuyết càng hận nàng, cho rằng nàng đi tố cáo muội ấy!
Nàng biết, trước mặt Nguyên Duật Diệp, Linh Khuyết sẽ không dám những lời đó, chỉ là phẫn hận tích tụ trong lòng sẽ ngày càng nhiều.
Tỷ muội các nàng, mối kết này giống như ngày càng quấn chặt.
Nguyên Duật Diệp nhíu mày, trầm giọng: "Nàng không cần nói chuyện cho nàng ấy, nàng ấy rốt cuộc đã nói những gì nàng không chịu tố cáo, xem ra nàng sẽ không ở trước mặt ta nói nàng ấy không phải. Việc này ta có thể không so đo, chỉ là nàng phải hứa không được nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ở đây tĩnh dưỡng." Nghe Phục Linh nói nàng còn ngất xỉu, hắn đã lo lắng thế nào.
Thượng Trang thở dài, xem ra Nguyên Duật Diệp ngày càng có hiểu lầm với Linh Khuyết, chỉ là, nàng lại không có cách nào giải thích.
Đỡ nàng nằm xuống, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt ủ rũ của nàng, đáy mắt hắn lộ rõ vẻ đau lòng.
"Vốn muốn truyền thái y bắt mạch cho nàng, nha đầu Phục Linh kia lại nói không cần. Ta tin nàng ta, cũng nói cho nàng ta biết, nếu nàng có chuyện gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
Thượng Trang hiểu, hắn biết quan hệ giữa nàng và Phục Linh, những lời này chính là cảnh cáo nàng ấy, không cho phép nàng ấy làm chuyện có hại với mình.
Không khỏi thở dài, Phục Linh nào không đối tốt với nàng chứ?
Nhìn hắn, Thượng Trang miễn cưỡng cười cười, lại nói: "Hoàng Thượng đừng chỉ nói ta, ngài sao rồi?"
Hắn cười: "Ta là nam nhân, có gì đáng lo lắng chứ?"
Lúc này, Phục Linh từ bên ngoài tiến vào, nhỏ giọng: "Tiểu thư, nô tỳ có chuẩn bị cháo hạt sen, người dùng một chút đi." Cẩn thận đánh giá sắc mặt nàng, thấy nàng không tức giận, lúc này nàng mới an tâm, cảm kích nhìn Nguyên Duật Diệp, xem ra Hoàng Thượng không bán rẻ nàng.
A, nàng càng ngày càng cảm thấy Hoàng Thượng là người tốt.
Nguyên Duật Diệp xoay người, mở miệng: "Đưa đây."
Phục Linh cả kinh, sau đó liền cao hứng cười cười đưa chén cháo cho hắn rồi khom người lui xuống.
Thượng Trang vội ngồi dậy, duỗi tay muốn nhận chén chè, một mặt nói: "Vẫn là tự ta làm." Hắn đút nàng, nàng không quen lắm.
Hắn thế mà lại cười nói: "Không phải chỉ đút mình nàng ăn đâu, ta đói rồi, cũng muốn ăn một chút." Dứt lời, hắn quả thật tự mình ăn trước một muỗng, "Ừ, hương vị không tệ, nàng cũng thử đi."
Hắn đưa một muỗng tới miệng nàng, ánh mắt ôn nhu.
Thượng Trang ngây ra nửa ngày, không tự chủ mà há miệng ăn hết.
Phục Linh đóng cửa lại, xoay người che miệng vụng trộm người. Trương công công đứng hầu bên ngoài, không khỏi cau mày nói: "Nghe lén chủ tử nói chuyện, coi chừng bị phạt đấy!"
Phục Linh le lưỡi cười: "Công công sai rồi, ta không nghe lén." Nàng chẳng qua chỉ nhìn lén mà thôi, đứng xa như vậy, nàng quả thật không nghe thấy bọn họ nói gì.
Trương công công bất giác liếc nàng một cái, sau đó không khỏi lo lắng. Hôm nay qua Khánh Hợp Cung, Hoàng Thượng thật sự nổi trận lôi đình, e là Linh Thục Viện trước nay chưa từng bị ngài ấy quát tháo như thế, nói không chừng nàng ấy trong lúc nhất thời lại làm ra chuyện ngu ngốc, tới lúc đó chỉ sợ Hoàng Thượng hối hận không kịp. Vì thế thời điểm Hoàng Thượng hùng hổ rời đi, hắn cố ý dặn dò nhóm cung nhân ở Khánh Hợp Cung trông coi Linh Thục Viện thật chặt.
Một chén cháo cuối cùng cũng dùng xong, đặt chén không qua bên cạnh, Nguyên Duật Diệp cười nói tối nay sẽ ở lại với nàng.
Nhưng Thượng Trang lắc đầu nói: "Hoàng Thượng qua Khánh Hợp Cung an ủi Linh Khuyết đi." Linh Khuyết bên kia, chỉ sợ nàng có tự mình đi giải thích, muội ấy cũng không tin nàng, cho nên chỉ có thể là tự mình Nguyên Duật Diệp đi.
Lại không ngờ, sắc mặt hắn trở nên âm trầm: "Không đi!"
"Hoàng Thượng..."
Hắn cắt ngang lời nàng: "Trước kia là ta quá chiều nàng ấy mới khiến nàng ấy không biết trời cao đất rộng như vậy. Trong cung làm nhiều trò như thế, nếu không có ta, nàng ấy chỉ sợ đã chết không biết nhiêu lần!"
Nhiều chuyện gộp lại mới có thể khiến hắn tức giận tới không thể kiềm chế.
Nghĩ nghĩ, nàng cẩn thận mở miệng: "Có lẽ nàng ấy không có gan bỏ thuốc vào trà của ngài." Chuyện đó do Vân Phi gây ra, khi đó nàng không nói, hiện tại chỉ sợ chứng cứ đã bị Vân Phi tiêu hủy.
Không nhắc tới thì thôi, vừa đề cập, Nguyên Duật Diệp liền tức giận, mắng: "Nàng ấy có chuyện gì mà không dám làm? Sự tình của Hoàng Hậu cũng do nàng ấy động thủ!"
Hắn hừ một tiếng: "Chính miệng nàng ấy thừa nhận, nói là nàng ấy tự mình tới Ngự Dược Phòng lấy thuốc hại Hoàng Hậu. Như vậy, chuyện phía sau bảo ta làm sao có thể tin tưởng?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]