Hắn nghi ngờ bọn họ, cho nên mới khẩn cấp triệu họ hồi kinh, một để thăm dò, một để giám thị.
Thượng Trang bất an nhìn hắn, nhỏ giọng: "Sao Hoàng Thượng lại nói với ta chuyện này?" Đây vốn là chuyện tiền triều, hắn là hoàng đế, không nên thương lượng với nàng.
Không, đây không phải thương lượng!
Nàng lập tức gạt bỏ ý nghĩ này, hắn là tới để nói cho nàng biết.
Quả nhiên, thần sắc Nguyên Duật Diệp thoáng thay đổi, mở miệng: "Ta chỉ muốn nói nàng biết, y cũng sẽ hồi kinh."
Thượng Trang gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, bật thốt lên hỏi: "Vậy... Còn Linh Khuyết?" Nguyên Chính Hoàn trở về, muội ấy có phải theo về cùng không? Ai cũng biết Linh Thục Viện hôm nay đã chết, muội ấy trở về, mọi thứ sẽ đảo loạn.
Ánh mắt Nguyên Duật Diệp sáng rực, trầm giọng nói: "Nàng ấy có trở về không ta không biết, chỉ là nếu hoàng thúc dám mang nàng ấy về, hẳn đã có chuẩn bị, việc này nàng không cần lo lắng."
Thượng Trang im lặng không đáp, đã có chuẩn bị, hắn đang ám chỉ Vong Tình Thủy sao?"
Đúng vậy, Linh Khuyết cho dù theo Nguyên Chính Hoàn trở về cũng chỉ có thể đợi ở vương phủ, không được vào cung. Người trong cung không thể gặp muội ấy, điểm này, Nguyên Chính Hoàn tất nhiên sẽ có an bài.
Nguyên Duật Diệp thở dài ngồi xuống, tự rót ly trà, nhấp một ngụm, lại nói: "Nếu ta muốn, ai cũng không về được."
Thượng Trang cả kinh, không về được, rõ ràng là có vấn đề. Ánh mắt dừng trên gương mặt lạnh lùng của nam tử, phải chăng trong lòng hắn đã có mục tiêu?
Như vậy, sẽ là Nguyên Chính Hoàn sao?
Câu hỏi này, nàng nói không nên lời.
Ngồi bên cạnh hắn, Thượng Trang mở miệng: "Tình hình bên Dương tướng quân thế nào rồi?"
"Hai bên đang giằng co, ta đã cho hắn lui về. Lê Quốc đã lâu không có động tĩnh, ta thật sự không biết bọn họ rốt cuộc đang có ý gì." Hắn nhíu mày thật sâu.
"Vậy... Nếu không tiếp tục đánh..."
Hắn cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời nàng: "Không tiếp tục đánh, đó chính hoàn trả quốc thổ Lê Quốc ngày xưa vô điều kiện, còn muốn ta chắp tay nhượng mười hai tòa thành trì Tây Chu, không có khả năng!"
Một câu "Không có khả năng" Nguyên Duật Diệp cao giọng, Thượng Trang đương nhiên hiểu, đó là sự kiêu ngạo của bậc quân vương, hắn thà chiến bại cũng không cho phép chuyện này xảy ra, nếu không sau này hắn sao có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông Nguyên gia?
Nghĩ nghĩ, Thượng Trang mới hỏi: "Vậy Hoàng Thượng định đợi tới khi nào?"
Tay nắm ly trà thoáng buộc chặt, hắn trầm giọng: "Trước tìm ra tên phản đồ kia!" Đợi tìm được, hắn sẽ phản kích, nhổ cỏ tận gốc phản đảng Lê Quốc! Mà bây giờ, việc hắn chỉ có thể làm là đợi, rốt cuộc là ai có thể che giấu sâu như vậy?
Là ai đang truyền tin cho đám người Lê Quốc?
Các vị Vương gia...
Hắn cắn răng, đều là tử tôn Nguyên thị, bọn họ rốt cuộc muốn cái gì?
"Hoàng Thượng." Thấy hắn không nói chuyện, Thượng Trang nhẹ giọng gọi, "Mấy ngày nay ở Ngự Thư Phòng, ngài nhớ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, thời gian ngắn như vậy người Lê Quốc cũng chưa chắc gây ra sóng gió gì."
Hắn nhìn nàng, sắc bén trong ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa.
Lê Quốc tuy dưỡng sức suốt mười lăm năm nhưng Tây Chu hôm nay cũng binh hùng tướng mạnh, nàng nói đúng, chiếm lĩnh mười hai tòa thành trì thật ra không quá uy hiếp tới Tây Chu, điều hắn lo lắng là kẻ đang đứng đằng sau.
Hiện tại, hắn ở ngoài sáng, đối phương nấp trong tối, đây mới là điều khó giải quyết.
Thấy nữ tử trước mặt lo lắng, hắn liền cao hứng trở lại, mệt mỏi mấy ngày này lập tức tiêu tan.
Hít một hơi thật sâu, cũng không có gì là không thể giải quyết, không phải sao?
Nguyên Duật Diệp cười yếu ớt đứng dậy: "Đang mệt mỏi, vừa lúc có thể nghỉ ngơi chỗ nàng một chút.
Thượng Trang cùng hắn đi qua, thấy hắn ngồi xuống mép giường. Thời điểm xoay người muốn giúp hắn cởi giày, nàng lại bị hắn kéo tay, nói: "Tự ta làm."
Nàng sợ run lên, chưa kịp hoàn hồn hắn đã cởi giày xong, không đếm xỉa mà hỏi: "Cảnh Nhân Cung có chuyện gì vậy?" Vừa rồi ở bên ngoài, hắn hình như nghe thấy tiếng nữ tử khóc.
Thượng Trang lúc này mới nhớ tới Huyên Chu, vội nói: "À, chỉ là một cung nữ phạm sai, ta cho nàng ấy đóng cửa trong phòng suy nghĩ mấy ngày."
Nghe vậy, Nguyên Duật Diệp cũng không hỏi gì thêm.
Dìu hắn nằm xuống, thời điểm đứng dậy, nữ tử bị hắn kéo tay, có chút giật mình mà quay đầu, nghe hắn nói: "Chuyện lần này hình như không liên quan tới y."
Chỉ một câu nhàn nhạt đã khiến Thượng Trang cả kinh.
Y? Nguyên Chính Hoàn sao?
Tại sao hắn có thể khẳng định việc này không liên quan tới Nguyên Chính Hoàn? Hắn dựa vào đâu mà nói như vậy, bởi vì ngay cả chính nàng cũng đã hoài nghi.
Thượng Trang do dự không biết có nên hỏi hay không, cuối cùng lời cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Trong tiềm thức, cả hai người nàng đều không hi vọng họ không xảy ra chuyện, nếu thật sự đối đầu nhau, nàng cũng không biết phải đứng về bên nào.
Thời điểm Thượng Trang hoàn hồn, Nguyên Duật Diệp đã buông tay, nhắm mắt ngủ. Đứng bên giường một lát, nàng mới nhẹ bước ra ngoài.
Phục Linh đứng ngoài cửa, thấy Thượng Trang đi ra liền nói: "Tiểu thư, nô tỳ đã cho Huyên Chu uống chút mê dược."
Trách sao lúc này không nghe tiếng kêu của nàng ta. Thở dài một tiếng, nàng ta qua một lúc lại kêu oan, nghĩ nghĩ, Thượng Trang xoay người tới hậu viện.
"Tiểu thư." Phục Linh vội đuổi theo.
Đẩy cửa phòng, thấy Huyên Chu an tĩnh ngủ trên giường, Thượng Trang phân phó: "Làm nàng ta tỉnh lại."
Phục Linh kinh hãi, nửa ngày sau mới có phản ứng lại, vội vàng gật đầu, rót ly trà, tiến lên tưới vào mặt Huyên Chu. Cảm giác mát lạnh đột nhiên xuất hiện, thân thể nữ tử giật giật, cuối cùng cũng mở mắt.
Đợi nhìn rõ người trong phòng, sắc mặt Huyên Chu lập tức thay đổi, vội vàng nhảy xuống giường quỳ trước mặt Thượng Trang: "Nương nương, nô tỳ bị oan mà nương nương..."
Thượng Trang nhìn chằm chằm nàng ta, thấy nàng ta dùng sức dập đầu phát ra tiếng kêu "Rầm rầm", đây đúng là dùng hết sức.
Phục Linh không thèm nhìn, chỉ lạnh giọng: "Được rồi, để người khác thấy còn tưởng tiểu thư chúng ta bạc đãi ngươi!"
Huyên Chu cả kinh, vội dừng lại, cũng không biết có nên tiếp tục dập đầu hay không.
Thượng Trang xoay người ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng: "Ngươi nói mình oan uổng, vậy bổn cung thật muốn nghe xem, bổn cung rốt cuộc oan uổng ngươi chỗ nào?"
Huyên Chu khóc lóc: "Nương nương, nô tỳ không hề làm hư ngọc bội của nương nương."
"A, vậy ai làm hư? Bổn cung chỉ biết ngày đó tẩm cung chỉ có mình ngươi ra vào, sau khi bổn cung trở về thì ngọc bội kia bị hư. Không phải ngươi, chẳng lẽ là bổn cung tự làm hỏng rồi đến oan uổng ngươi sao?"
Huyên Chu rụt rụt thân thể, thấp đầu: "Nô tỳ... Nô tỳ không biết, nhưng thật sự không phải nô tỳ làm, thỉnh nương nương minh xét!"
Thượng Trang không thèm đếm xỉa, chỉ nói: "Không cần tra, bổn cung không có thời gian rảnh rỗi đi quản loại chuyện như vậy. Chẳng qua là một miếng ngọc bội thôi, việc nhỏ, chỉ cần ngươi nhận sai, bổn cung sẽ khoan hồng." Dứt lời, nàng liền đứng lên muốn ra ngoài.
"Nương nương!" Sau lưng truyền tới thanh âm của Huyên Chu, "Nương nương... Đúng vậy, là nô tỳ làm hỏng, nô tỳ biết sai rồi nương nương!" Nàng ta vừa nói vừa dập đầu.
Mày thoáng nhíu lại, nha đầu này đúng là biết nhìn thời thế, biết rõ một miếng ngọc bội không thể gây ra đại sự gì, hiện tại còn nghe nàng nói ta, nàng ta lập tức thừa nhận. Chỉ là, người như vậy sao nàng dám dùng?
Bước chân dừng lại, Thượng Trang không xoay người, chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu đã thừa nhận, bổn cung không dám dùng ngươi nữa, hôm nay qua Hoán Y Cục đi."
Phục Linh không khỏi kinh hãi, cuộc sống ở Hoán Y Cục kia nàng đã trải qua, chỉ cần nhớ tới, nàng liền cảm thấy buồn nôn.
Huyên Chu bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, vội la lớn: "Không phải nương nương nói chỉ cần nô tỳ nhận tội thì chuyện này sẽ xong sao?"
Thượng Trang quay đầu nhìn chằm chằm cung nữ, trầm giọng: "Bổn cung tin trong lòng người rất rõ vì sao bổn cung lại làm như vậy! Nếu ngươi không biết, ngày sau ở Hoán Y Cục sẽ có nhiều người giúp ngươi sáng mắt ra!"
Dứt lời, không thèm nhìn nàng ta, Thượng Trang xoay người rời đi.
"Nương nương!" Huyên Chu đứng dậy đuổi tới trước mặt nàng, lần nữa quỳ xuống, "Nương nương đừng đi."
Cúi đầu nhìn nữ tử bên dưới, nàng thở dài, mở miệng: "Nghĩ thông rồi sao?"
Thân thể Huyên Chu khẽ run lên, qua một lúc lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi gật đầu: "Trước đây nô tỳ ở Đông Cung hầu hạ Lâm Phục Nghi, sau khi Lâm Phụng Nghi chết, nô tỳ liền bị điều tới bên cạnh Lã Đức Nghi..." Thời điểm nhắc tới Lã Đức Nghi, nàng ta lặng lẽ quét mặt nhìn Thượng Trang.
Thượng Trang khỏi kinh hãi, Lã Đức Nghi, nàng sao có thể không nhớ? Nàng chỉ là không ngờ, Huyên Chu trước kia lại từng là người của Lã Đức Nghi.
Phục Linh không biết chuyện của Lã Đức Nghi, vì thế bật thốt lên hỏi: "Nàng ta không phải cũng chết rồi sao?"
Huyên Chu gật đầu: "Cho nên... Nô tỳ mới đi theo Tu Dung nương nương."
Thượng Trang nhíu mày, nhìn nàng ta nửa ngày mới tiếp tục hỏi: "Là ai nói ngươi biết chuyện của Lã Đức Nghi?" Ngày đó Lã Đức Nghi hành thích Mộ Dung Vân Khương, là nàng đứng ra ngăn cản, nhưng khi đó cung nữ bên cạnh Lã Đức Nghi căn bản không phải Huyên Chu, điểm này nàng vẫn còn nhớ.
Huyên Chu cảm thấy nghi hoặc, vội cúi đầu nói: "Nếu nô tỳ nói, nương nương... Nương nương có thể không trách phạt nô tỳ không?" Nàng lại nhìn Thượng Trang, mím môi nhỏ giọng, "Là... Hoàng Hậu nương nương."
Phục Linh "A" lên một tiếng, giật mình nhìn Thượng Trang.
"Nương nương, là Hoàng Hậu nương nương nói người hại chết Đức Nghi tiểu chủ, Đức Nghi tiểu chủ vốn đối đãi rất tốt với nô tỳ, Hoàng Hậu nương nương nói không quen nhìn cảnh người được sủng ái, cho nên... Cho nên ngày ấy Thái Hậu phái Ti Y tỷ tỷ tới, nô tỳ cố ý không bẩm báo với người. Còn nữa, thời điểm Vân Phi nương nương tới Cảnh Nhân Cung, là nô tỳ gọi Hoàng Thượng tới nghe hai người nói chuyện, tất cả là vì... Khiến nương nương phải thất sủng." Nàng ta vừa nói vừa sợ hãi khóc lóc.
"Tiểu thư..." Phục Linh định nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt của Thượng Trang, nha đầu thức thời ngậm miệng.
Thượng Trang nhìn Huyên Chu: "Lời ngươi nói là thật hay giả, bổn cung tự có phán đoán. Mấy ngày nay, ngươi an tĩnh đợi ở chỗ này cho bổn cung, nếu không, đừng trách bổn cung không khách khí, nhớ chưa?"
"Vâng, vâng, nô tỳ nhớ rồi."
Liếc mắt nhìn nàng ta thêm một cái, Thượng Trang mới cùng Phục Linh rời đi.
Đợi đi xa rồi, Phục Linh mới dám mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây?"
Thượng Trang lắc đầu, nếu thật là Mộ Dung Vân Khương, nàng cũng chỉ có thể coi chuyện này chưa từng phát sinh, dù sao tiết mục tranh thủ tình cảm trong hậu cung đã quá nhiều, hơn nữa đối phương là Hoàng Hậu, chút mưu tính này, nàng cũng không thể làm gì.
Huống hồ, thất sủng hay sủng ái chẳng qua là xem ý tứ của Hoàng Thượng, nếu hắn không tin, cho dù có giải thích cũng không có tác dụng.
Nếu hắn tin, ai cũng không oan uổng được nàng ấy, không phải sao?
Mộ Dung Vân Khương, chẳng lẽ nàng ấy không giống bộ dáng phong đạm vân khinh ở bề ngoài sao?
Đi tới trước, Trương công công canh giữ ở cửa tẩm cung thấy nàng đi qua liền hành lễ, nói: "Hoàng Thượng còn đang ngủ, nương nương định vào trong sao?"
Thượng Trang nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không được, đừng quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi, Bổn cung đi bên ngoài đi một chút."
"Vâng." Trương công công gật đầu, lại lui sang một bên.
Trời tháng năm, thời tiết đã bắt đầu khô nóng.
Thượng Trang và Phục Linh chậm rãi đi dạo. Ánh mặt trời hôm nay rất gắt, chiếu thẳng vào người khiến người ta phải nheo mắt lại. Trời xanh rộng lớn vạn dặm không mây.
Nàng thở dài, nếu không có chuyện phiền lòng như vậy hẳn sẽ tốt biết bao?
Bất tri bất giác tới bên bờ hồ, giờ khắc này xung quanh một bóng người cũng không có, chỉ có mặt hồ gợn sóng lăn tăn, thỉnh thoảng còn có vài con cá nhảy lên và lặn xuống chỉ trong chớp mắt.
Thấy Thượng Trang ngồi xuống tảng đá bên bờ hồ, Phục Linh cau mày nói: "Sớm biết như vậy đã mang theo dù, trời hôm nay thật nóng."
Thượng Trang cười cười kéo nha đầu cùng ngồi xuống: "Nếu mang dù thì không thể phơi nắng nữa rồi. Ngồi xuống đi, rất thoải mái." Dứt lời, nàng nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời chiếu trên mặt.
Thấy tiểu thư nhà mình như vậy, Phục Linh cũng ngồi xuống, học theo bộ dáng của nàng, định nhắm mắt lại thì thấy Niên Tần ở bên kia, nàng ta được cung nữ chậm rãi dìu tới, xem ra cũng là tản bộ.
Phục Linh chỉ liếc nhìn một cái, lại thấy Thượng Trang vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nàng không gọi nàng ấy, cứ để tùy ý như vậy.
Hai người ngồi rất lâu, ánh mặt trời bắt đầu lệch về phía Tây, còn có gió nhẹ thổi tới. Thấy tiểu thư nhà mình không có ý định trở về, Phục Linh bắt đầu ngồi không yên, nhịn không được mà hỏi: "Tiểu thư, tiền tuyến không sao chứ?"
Thượng Trang không ngờ nha đầu này lại hỏi như vậy, cau mày nói: "Việc này ngươi hỏi ta, ta làm sao biết?"
Phục Linh thở dài, buột miệng: "Theo nô tỳ thấy, Hoàng Thượng không cần phái Dương tướng quân đi, tùy tiện hạ lệnh cho một vương gia xuất chinh là được."
Thượng Trang khẽ cười: "Vương gia thân phận tôn quý cũng có thể tùy tiện bị điều đi đánh giặc sao?"
"Sao lại không thể? Bọn họ đều là người của hoàng thất, thiên hạ Tây Chu là của bọn họ, ra sức một chút cũng là điều nên làm."
Thượng Trang nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt một lúc lâu, mới mở miệng: "Sai rồi, thiên hạ Tây Chu là của Hoàng Thượng!" Nếu không, Nguyên Duật Diệp cũng không cần phải nghi ngờ các vị vương gia có vấn đề.
Phục Linh nhất thời nghẹn họng, đúng lúc này, sau lưng truyền tới thanh âm của nam tử: "Nương nương ngồi ở đây không sợ lạnh sao?"
Cả hai quay đầu, thấy Mộ Dung Vân Sở đứng cách đó không xa.
Hôm nay chỉ có một mình hắn, Thượng Trang mới nhớ tới chuyện Tôn Dịch Chi đã bị Nguyên Duật Diệp phái tới tiền tuyến Tây Nam. Cùng Phục Linh đứng dậy, nàng đi về phía trước, cười hỏi: "Thừa Tướng tới tìm Hoàng Hậu nương nương hay là Hoàng Thượng?"
Hắn khẽ cười, đáp: "Thần là tới tìm nương nương."
Câu trả lời này khiến Thượng Trang không khỏi cả kinh, Mộ Dung Vân Sở và nàng thì có chuyện gì để nói?
Thấy nàng lộ thần sắc kinh ngạc, Mộ Dung Vân Sở cười hỏi: "Sao vậy, nương nương cảm thấy có gì kỳ quái sao?"
"Không, bổn cung chỉ là nghĩ không ra Thừa Tướng có thể tìm bổn cung nói chuyện gì."
Ánh mắt dừng lại trên người Phục Linh đứng sau Thượng Trang, hắn mở miệng: "Thần thích cung nữ của nương nương."
Phục Linh bất giác "A" lên một tiếng, căng lớn hai mắt nhìn, nàng không nghe lầm chứ? Mộ Dung Thừa Tướng thế mà nói thích nàng?
Thượng Trang quay đầu nhìn Phục Linh thân thể cứng nhắc, sau nửa ngày mới lên tiếng hỏi: "Thừa Tướng thích nàng ấy?"
Đây là chuyện khi nào? Vì sao một chút nàng cũng không phát giác?
Mộ Dung Vân Sở gật đầu, lại hỏi: "Không biết nương nương có nguyện ý bỏ thứ mình yêu thích không?"
Phục Linh nhịn không được mà mở miệng: "Thừa Tướng đại nhân đừng đùa giỡn nữa."
Hắn nhíu mi, hỏi lại: "Nàng thấy ta giống đùa giỡn lắm sao?"
Phục Linh cả kinh, giật giật khóe môi nhìn nam tử trước mặt, kỳ thật nàng muốn nói, lời này của hắn không giống đùa giỡn, bởi vì căn bản hắn đang trên chọc nàng. Chỉ là những lời này, thời điểm đối diện với ánh mắt của hắn, một chữ nàng cũng không thể nói ra.
Thượng Trang cười yếu ớt, trả lời: "Đây không phải vấn đề bổn cung có nguyện ý bỏ đi thứ mình yêu thích không. Lúc trước Hoàng Thượng có nói muốn nha đầu này của bổn cung qua Càn Thừa Cung hầu hạ, nếu Thừa Tướng không tin, ngài có thể đi hỏi Hoàng Thượng." Đẩy qua cho Nguyên Duật Diệp, Mộ Dung Vân Sở hắn dám đoạt người sao?
Phục Linh kinh hoảng liếc nhìn tiểu thư nhà mình, tâm tư nàng ấy xoay chuyển thật nhanh, khi đó Hoàng Thượng đúng là nói như vậy, chỉ là tiểu thư không đồng ý, hôm nay ngược lại là nàng ấy dùng lý do này để cự tuyệt Mộ Dung Tướng, cẩn thận suy nghĩ, còn gì tốt hơn lý do này?
Quả nhiên, sắc mặt Mộ Dung Vân Sở thay đổi, xấu hổ cười nói: "Xem ra là thần không có phúc khí, Hoàng Thượng sủng ái nương nương, ngay cả nha đầu bên cạnh nương nương cũng được xem trọng. Có điều, nương nương thật độ lượng, điều này khiến thần vô cùng bội phục."
Thượng Trang thẳng thắn đối diện với hắn, cười đáp: "Nói tới độ lượng, bổn cung khẳng định không bằng Hoàng Hậu nương nương. Bổn cung được Hoàng Thượng sủng ái, nương nương lại có thể đối đãi khoan dung độ lượng, người không biết còn tưởng nương nương đối với Hoàng Thượng không có chờ mong." Thấy ánh mắt Mộ Dung Vân Sở hiện lên tia khác thường, nàng nói tiếp, "A, lời này vốn không nên nói như vậy, có điều trước mặt Thừa Tướng, nói thế cũng không sao. Tây Chu có Hoàng Hậu như nương nương chính là phúc khí của Hoàng Thượng."
"Khó trách Hoàng Thượng lại yêu thích nương nương, nương nương cũng thật nhân từ." Hắn nhàn nhạt một câu.
Thượng Trang nhếch môi cười.
Lúc này phía sau truyền tới tiếng bước chân, quay đầu liền thấy Thanh Nhi. Thanh Nhi cũng trông thấy nàng và Phục Linh, bất giác sững ra, trong mắt lộ rõ không vui, chỉ là hiện tại thân phận giữa họ có khác biệt, nàng ta cũng thức thời, vì thế nhanh chóng hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Tu Dung nương nương." Dứt lời, không đợi nàng cho bình thân, nàng ta đã chuyển hướng nói với Mộ Dung Vân Sở, "Thiếu gia, tiểu thư nghe nói ngài đã tới nên cố ý sai nô tỳ tới mời."
Thượng Trang thoáng nhìn qua hắn, nắm tay Phục Linh xoay người, nói: "Nếu đã vậy, bổn cung đi trước."
Nhìn bóng lưng của nữ tử, Mộ Dung Vân Sở lại nghe Thanh Nhi nói: "Tiểu thư vốn tưởng rằng thiếu gia tới tìm Hoàng Thượng, thiếu gia sao lại..." Nang ta ngước mắt nhìn hai người đã đi xa, "Sao lại ở cùng nàng?"
"Hả?" Hắn thu hồi suy nghĩ, "Không có gì, chỉ là trùng hợp đụng mặt. Vân Khương muội ấy... Ổn chứ?"
Thanh Nhi lúc này mới cười: "Vâng, tiểu thư mọi chuyện vẫn ổn, chỉ là lo lắng cho thiếu gia. Đúng rồi, Tôn Dịch Chi thì sao?"
"Bên kia không có việc gì, chiến sự đã ngừng, Hoàng Thượng hạ lệnh lui binh, hiện tại không thể trở về nhanh như vậy. Hồi cung nói với Vân Khương, kêu muội ấy yên tâm, sẽ không sao."
Thanh Nhi gật đầu thật mặt, lời thiếu gia nói nàng đương nhiên tin, trước nay đều vậy.
Đi được khá xa, Thượng Trang nhịn không được mà quay đầu, lúc này đã không còn nhìn rõ hai thân ảnh bên bờ hồ. Nàng đi chậm lại, mở miệng hỏi Phục Linh: "Chọc tới ngài ấy lúc nào vậy?"
Phục Linh cả kinh, cuống quít lắc đầu: "Nô tỳ sao dám chọc giận ngài ấy?" Vừa rồi nghe hắn nói muốn nàng, chính nàng cũng không hiểu chuyện gì!
Thượng Trang nhíu mày, kỳ thật nàng cũng nghĩ như vậy, Phục Linh và Mộ Dung Thừa Tướng vốn không có qua lại, lời hắn nói hôm nay thật sự kỳ quái. Nghĩ nghĩ, nàng không khỏi cười cười: "Nếu vừa rồi ta đồng ý, ngươi có bằng lòng không?"
Phục Linh "A" lên một tiếng, hoảng sợ nhìn nàng: "Tiểu thư không phải đang nói thật đấy chứ? Người cũng thấy ánh mắt Thanh Nhi nhìn chúng ta đấy, nô tỳ không muốn!"
"Ha ha, Thanh Nhi là người của Hoàng Hậu, không phải người của Thừa Tướng." Thấy nha đầu có bộ dáng này, nàng nhịn không được mà bật cười.
Phục Linh chu miệng, bất kể nàng ta là người của Hoàng Hậu hay Thừa Tướng thì điều đó có khác biệt sao? Nhớ tới lời Thượng Trang vừa nói, nàng đắc ý mở miệng: "Tiểu thư cũng đã nói, Hoàng Thượng muốn nô tỳ, nếu Thừa Tướng có bản lĩnh thì đoạt người với Hoàng Thượng đi!"
Thượng Trang làm dáng định đánh nàng ấy: "Phục Linh ngươi hay lắm, lát nữa trở về, ta sẽ nói Hoàng Thượng đưa ngươi qua Càn Thừa Cung."
Hai người vừa nói vừa cười, rất nhanh đã trở về Cảnh Nhân Cung.
Nguyên Duật Diệp đã tỉnh, đang được Trương công công dâng trà, thời điểm ngước mắt thấy các nàng đi vào, hắn không khỏi cười hỏi: "Chuyện gì mà vui vẻ vậy? Nói ta nghe, ta cũng muốn vui vẻ."
Phục Linh không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: "Tiểu thư nói muốn Hoàng Thượng đưa nô tỳ qua Càn Thừa Cung."
Nguyên Duật Diệp nhíu mày, nghe Thượng Trang giải thích: "Thừa Tướng hỏi ta muốn nàng ấy, ta không đồng ý, nói Hoàng Thượng rất vừa ý nàng, lại không ngờ nha đầu này ngày càng to gan."
Uống một ngụm trà, hắn mới hỏi: "Thừa Tướng muốn Phục Linh?"
"Vâng, còn nói rất thích nàng ấy." Thượng Trang đi qua ngồi cạnh hắn, đừng nói hắn cảm thấy kỳ quái, chính nàng cũng không lý giải được.
Nguyên Duật Diệp đưa ly trà trong tay cho Trương công công, trầm tư một hồi, bỗng nhiên nói: "Mộ Dung Thừa Tướng tới giờ vẫn chưa lập thê, hôm nay thật kỳ lạ, hắn thế mà đề cập với nàng chuyện này." Nói xong, hắn đưa mắt nhìn Phục Linh.
Phục Linh bị nhìn tới tim đập loạn nhịp, vội thấp đầu: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng đồng ý?"
Còn tưởng nha đầu này không sợ trời không sợ đất, thì ra cũng có chuyện dọa sợ!
Hắn cười nói: "Đồng ý chính là cho ngươi thể diện, để ngươi làm phu nhân Thừa Tướng, thế nào?"
"Hoàng Thượng!" Phục Linh kinh hô một tiếng, lập tức quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch, "Cái gì là phu nhân với không phu nhân chứ, nô tỳ không muốn làm!"
"Vậy sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đi theo trẫm?"
"A..."
Thấy hai người trước mặt nhìn không được mà cùng bật cười, Phục Linh mới biết bọn họ đang đùa giỡn mình, lập tức cắn răng, chỉ là không tức giận. Nàng vốn không muốn qua Thừa Tướng phủ, hiện tại thấy bọn họ như vậy, trái tim căng chặt cũng được buông lỏng.
Thượng Trang bất động thanh sắc nhìn Nguyên Duật Diệp, thấy hắn cũng đang nhìn mình, nói: "Chuyện của Mộ Dung Thừa Tướng cũng không phải đại sự gì." Gia tộc Mộ Dung sạch sẽ, tuy hắn đột nhiên muốn cung nữ của nàng đúng thật có chút kỳ quái, nhưng nghĩ kỹ lại, đây cũng không phải chuyện lớn gì.
Thượng Trang gật đầu, hoài nghi cũng phải có lý do, nàng quả thật nghĩ không ra lý do là gì.
Bọn họ đang trò chuyện, bên ngoài truyền tới thanh âm của cung nữ: "Nương nương, Ti Y cô nương của Úc Ninh Cung tới, nói là Thái Hậu có việc muốn mời Hoàng Thượng qua một chuyến."
Hai người nhìn nhau, Nguyên Duật Diệp cũng không chần chờ, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Phục Linh bò lên, nhỏ giọng: "Thái Hậu cũng có chuyện muốn tìm Hoàng Thượng sao?"
Thượng Trang trừng mắt một cái: "Không được nói lung tung."
Mấy ngày nay, vì chuyện của Lê Quốc, quan hệ giữa Thái Hậu và Nguyên Duật Diệp dường như đã tốt hơn, nhưng nàng biết bên trong không thiếu liên quan tới lợi ích. Có điều, cho dù nói thế nào, bọn họ cũng xem như là người cùng thuyền, riêng điểm này đã đủ khiến Thượng Trang vui mừng.
.......................
Chiếu thư triệu hồi kinh đã ban ra, các vị Vương gia liền lục tục về triều.
Bọn họ trong kinh đều có phủ đệ, thêm mấy ngày nữa, đợi các vị Vương gia trở về đông đủ, Thái Hậu mới triệu bọn họ tiến cung.
Nguyên Duật Diệp không đi dự tiệc, sắc mặt nặng nề ngồi trong Ngự Thư Phòng. Mộ Dung Vân Sở cũng vẻ mặt nghiêm trọng đứng trước mặt hắn.
Qua nửa ngày, hắn mới mở miệng: "Chuyện của Tân Vương, Hoàng Thượng định xử lý thế nào?" Tất cả các vị vương gia đều phụ chỉ hồi kinh, chỉ có Tân Vương tìm cớ thân thể không tiện mà không chịu về.
Như vậy còn không đủ chứng minh hắn có vấn đề sao?
Nguyên Duật Diệp trầm giọng: "Hiện tại trẫm không có chứng cứ chứng minh hắn có quan hệ với người Lê Quốc, Thành Phong bên kia cũng chưa có tin tức trở về." Một khi có tin tức, Dương Thành Phong chắc chắn sẽ cấp báo về kinh.
Mộ Dung Vân Sở gật đầu, trầm tư một lát mới thấp giọng mở miệng: "Không bằng hắn sai Dịch Chi đi..." Hắn ngước mắt nhìn người trước mặt, câu sau không cần nói ra, tin chắc Nguyên Duật Diệp sẽ hiểu.
Trong mắt Nguyên Duật Diệp có chút khiếp sợ, sau đó cười hỏi: "Thừa Tướng cho rằng làm vậy thỏa đáng sao?"
"Không quá thỏa đáng, chỉ là thần nghĩ không ra biện pháp thỏa đáng hơn." Hắn thong dong trả lời, nâng bước đi tới trước bản đồ, duỗi tay chỉ vào vị trí bị đánh dấu đỏ, "Hoàng Thượng nhìn xem, đất phong của Tân Vương ở chỗ này, nếu hắn không nghe mệnh lệnh của Hoàng Thượng, đến lúc đó tình hình sẽ rất phiền toái. Hiện tại Dương tướng quân phải trông chừng người của Bùi Thiên Sùng, còn phải đề phòng Tân Vương, như vậy rất dễ phân tâm."
Nguyên Duật Diệp im lặng, cục diện như vậy hắn đã nghĩ tới. Hít một thật sâu, hắn đứng dậy rời đi, thời điểm bước chân tới cửa thì bỏ lại một câu: "Việc này, Thừa Tướng xem rồi xử lý đi." Dứt lời, hắn lập tức ra ngoài.
Mộ Dung Vân Sở nhìn thân ảnh đã đi xa, trong mắt chậm rãi ngưng tụ quang mang, thời điểm quay đầu nhìn bản đồ lãnh thổ quốc gia sau lưng, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, nâng bước rời đi.
...............................
Thái Hậu mở tiệc thiết đãi các vị vương gia, nội cung chỉ có Hoàng Hậu đi.
Thượng Trang vẫn ở trong Cảnh Nhân Cung nhưng Phục Linh lại nhịn không được, nói là muốn ra ngoài nhìn xem. Thượng Trang cũng không có ý định ngăn cản, để mặc nàng ấy đi.
Yến hội tổ chức ở Úc Ninh Cung, không được mời, cung nhân đương nhiên không thể tùy tiện ra vào.
Phục Linh đứng từ xa liếc nhìn nhưng không thấy bất cứ ai quen thuộc, không khỏi thất vọng. Thời điểm hoàn hồn, nàng mới tự hỏi bản thân tới đây rốt cuộc để làm gì? Nghĩ nửa ngày, vẫn không tìm thấy câu trả lời.
Ảo não xoay người, Phục Linh định nâng bước rời đi, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng vang. Nàng cả kinh quay đầu, lại thấy Mạc Tầm đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn mình.
Cũng không biết vì sao, nội tâm liền cao hứng trở lại, nàng cười chạy tới, kêu to: "A, Mạc thị vệ!"
Mạc Tầm nhíu mày nhìn nàng, thấy nữ tử tới gần, hắn liền duỗi một tay kéo nàng qua.
Không kịp phản ứng, cả người Phục Linh đập mạnh vào lồng ngực của hắn, nàng kinh hô một tiếng, trái tim lập tức căng chặt.
Chuyện gì xảy ra vậy? Mạc thị vệ... Kéo nàng?
Trong trí nhớ, chuyện này không có khả năng xảy ra, hơn nữa hiện tại nơi này là cung!
Chẳng lẽ... Lâu ngày không gặp, Mạc thị vệ cũng học được cách đùa giỡn rồi?
Ngẩng đầu, híp mắt tươi cười nhìn hắn, Phục Linh định mở miệng, không ngờ hắn lại đột nhiên lạnh mặt, thu tay trở về. Nha đầu bị đau tới nhíu mày, lời tới bên miệng thoáng cái biến thành: "Đau chết ta rồi! Ngươi điên hả?"
Hắn không nói lời nào nhưng ánh mắt lại cảnh giác quét nhìn xung quanh.
"Này!" Thấy hắn không để ý tới mình, Phục Linh nhịn không được mà gọi một tiếng. Mạc thị vệ hôm nay bị gì vậy?
Mạc Tầm đột nhiên nâng bước về phía trước, ngồi xổm xuống.
Phục Linh vội đuổi theo, thấy dưới đất là một miếng ngọc bội vỡ nát, bên cạnh còn có một viên đá nhỏ, tựa hồ... Cũng nát một chút. Nàng lập tức nhớ lại tình cảnh khi nãy, phía sau tựa hồ truyền tới tiếng vang, sau đó quay đầu nàng liền thấy Mạc Tầm.
Mạc Tầm nhíu mày càng sâu, đây không phải đùa giỡn, đối phương ra tay là thật. Hắn không khỏi quay đầu nhìn nữ tử đang chờ sau lưng.
Phục Linh bị nhìn tới hoảng loạn, qua nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng: "Cái này... Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Cái người Mạc Tầm mặt lạnh như băng sơn ngàn năm không đổi hôm nay bị sao vậy? Thoáng cái đã để lộ nhiều biểu cảm như thế! Có kinh ngạc, phẫn nộ, còn có... Lo lắng?
"Này!" Nàng nuốt nước bọt, chỉ vào ngọc bội dưới đất, "Của ngươi sao?"
Hắn không đáp, chỉ hỏi: "Đắc tội với ai?"
"A!" Kinh ngạc kêu ra một tiếng, nàng thật không hiểu hắn đang nói gì.
Mạc Tầm đứng dậy, một tay bắt lấy tay Phục Linh, lại hỏi: "Ai muốn giết ngươi?"
Giết nàng?
Sợ chính mình nghe lầm, Phục Linh liều mạng mở lớn hai mắt, nhấp môi: "Nói gì vậy hả?" Bất giác nhìn hai món đồ vỡ nát dưới đất, nàng phảng phất như nhận ra điều gì.
Mạc Tầm hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải vô tình thấy ngươi lén la lén lút ở đây, giờ phút này e rằng ngươi đã biến thành cổ thi thể lạnh băng rồi!"
Phục Linh bị lời hắn nói khiến cả người run lên, thời điểm nghĩ tới câu "Lén la lén lút", chẳng còn màng gì cả, nàng trợn lớn hai mắt nhìn nam tử trước mặt, cả giận nói: "Ngươi mới lén la lén lút, ta chẳng qua là... Muốn tới xem một chút mà thôi."
Hắn không hỏi nàng tới xem cái gì, chỉ trầm giọng: "Ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, xem ra chủ tử kia của ngươi đắc tội với không ít người." Đối với Thượng Trang, hắn trước sau đều không có hảo cảm.
"Này, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút!"
Mạc Tầm lại kéo nàng qua một bên, mở miệng: "Hiện tại không được đi loạn!"
Phục Linh định mở miệng đã bị hắn kéo qua, lại nghe hắn nói: "Đợi tiệc tối tan, ta và chủ tử đưa ngươi trở về." Hắn lo kẻ đó vẫn còn ở đây.
Hoảng sợ chống mắt nhìn người trước mặt, Phục Linh e sợ chính mình nghe lầm. Hung hắn tự cắn một cái, đau quá!
Lời hắn nói thật sự khiến nàng giật mình.
Chẳng biết tại sao, lần này Phục Linh vô cùng nghe lời, một câu cũng không đáp trả.
Thượng Trang không ngờ Phục Linh đi lâu như vậy, nàng càng không ngờ rằng lúc nàng ấy trở về, Mạc Tầm, còn cả Nguyên Chính Hoàn cũng tới.
Sắc mặt Mạc Tầm vô cùng khó coi, hắn vốn muốn để chủ tử nhà mình chờ ở bên ngoài, lại không ngờ rằng y lại cố chấp muốn vào trong.
"Phục Linh." Thượng Trang gọi một tiếng.
Phục Linh lúc này mới tiến lên, vừa định giải thích đã nghe Nguyên Chính Hoàn mở miệng: "Ở trong cung cấm này, nương nương làm việc vẫn là trông chừng cho thỏa đáng, hôm nay Mạc Tầm cứu được Phục Linh một lần nhưng khó bảo đảm có thể cứu được lần hai."
Lời y nói khiến Thượng Trang cả kinh, không tin được mà nhìn nha đầu trước mặt.
Phục Linh nhỏ giọng: "Tiểu thư, Mạc thị vệ nói vừa nãy có người muốn giết nô tỳ."
"Ngươi nói cái gì?" Lần này Thượng Trang thật sự chấn kinh, ai muốn giết Linh Khuyết?
"Ngươi đã đưa về, lời cũng đã nói, mong nương nương tự giải quyết, đừng để người bên cạnh liên lụy." Thái độ của Mạc Tầm với Thượng Trang tới giờ vẫn lạnh nhạt.
"Mạc Tầm, không được vô lễ!" Nguyên Chính Hoàn sửa miệng hắn, sau đó cũng không nói gì thêm, chỉ trầm giọng, "Sau này ra ngoài nương nương vẫn là cẩn thận một chút."
Thượng Trang khiếp sợ tới không nói ra lời.
Mạc Tầm thoáng nhìn qua Phục Linh, sau đó mới nói: "Chủ tử, chúng ta nên về thôi, bằng không Diệc Trang cô nương chờ ở phủ lâu sẽ sốt ruột." Dứt lời, hắn liền đẩy tiến lên đẩy xe lăn.
Y gật đầu, nhẹ giọng: "Bổn vương hồi phủ trước."
Phục Linh còn muốn nói gì đó đã bị Thượng Trang kéo lại, nói: "Vương gia đi thong thả."
Bọn họ xoay người, đúng lúc bắt gặp thân ảnh minh hoàng đi tới.
Mạc Tầm kinh hãi, vội hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến Hoàng Thượng."
Nguyên Duật Diệp từ xa đã thấy bọn họ, giờ phút này tới gần mới cười nói: "Trẫm còn tưởng là ai tới Cảnh Nhân Cung, thì ra là hoàng thúc. Xem ra yến hội bên chỗ mẫu hậu đã tan, hôm nay trẫm quá bận rộn nên không có thời gian qua, đợi ngày khác chắc chắn sẽ ôn chuyện với hoàng thúc."
Nguyên Chính Hoàn cười đáp: "Cho dù bận rộn thế nào cũng thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng long thể, đó mới là phúc của bá tánh."
Nguyên Duật Diệp không nói gì thêm, chỉ nâng bước đi về phía trước.
Thượng Trang vội hành lễ, hắn liền duỗi tay đỡ nàng đứng dậy, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: "Hoàng thúc tới, nàng sao không mời y vào trong ngồi một chút?"
Lời hắn nói khiến Thượng Trang cả kinh, nàng biết thúc cháu bọn họ bất hòa, nàng làm sao dám mời Nguyên Chính Hoàn vào trong? Giờ phút này nghe hắn nói như thế, ngược lại khiến cảm thấy xấu hổ.
Phục Linh tuy không biết sự phức tạp bên trong, nhưng thái độ ngoài mặt giữa Hoàng Thượng và vương gia nàng đều nhìn thấy, vì thế chỉ lẳng lặng đứng một bên, không mở miệng.
Nguyên Chính Hoàn lên tiếng: "Là thần vội vã hồi phủ nên không vào trong ngồi."
Nguyên Duật Diệp tiến lên một bước, Thượng Trang theo sau, chỗ đầu gối đột nhiên truyền tới một cơn đau đớn. Nhất thời đứng không vững, nàng liền ngã xuống.
"Vu Nhi!" Nguyên Duật Diệp biến sắc, lập tức đỡ lấy thân thể nàng, "Sao vậy?"
"Không biết." Thượng Trang cắn răng, một tay che đầu gối, "Đột nhiên đau quá!" Cảm giác như bị kim châm đâm vào vậy.
Phục Linh vội ngồi xổm xuống, Nguyên Duật Diệp cúi người ôm nữ tử lên, hướng vào tẩm cung mà đi, kêu to: "Truyền thái y!"
Phục Linh vội vàng đi theo, Trương công công cũng nhanh chóng đi gọi thái y.
Mạc Tầm quay đầu nhìn, nhíu mi, có điều hắn không hề dừng bước.
Nguyên Duật Diệp ôm nàng vào tẩm cung, cẩn thận đặt nàng lên giường, ôn nhu hỏi: "Đau ở đâu?"
Thấy Thượng Trang ôm chặt đầu gối, Nguyên Duật Diệp đưa mắt nhìn, sắc mặt thay đổi, vội kéo tay ra, nhẹ nhàng kéo góc váy lên, thấy nơi đó có một chấm hồng rất nhỏ.
Hắn nhìn chằm chằm, cũng không biết rốt cuộc nàng bị gì.
Hình như rất giống bị côn trùng chích.
"Đau thế nào?" Bộ dáng vừa rồi của nàng thật sự khiến hắn hoảng sợ, vội vàng đưa tay xoa xoa đầu gối của nàng, lại sợ nàng đau.
Thượng Trang hít vào một hơi, chậm rãi lắc đầu: "Tốt hơn rồi." Khi nãy ở bên ngoài đột nhiên bị đau nhức ập tới, nàng nhất thời đứng không vững nên mới ngã xuống, hiện tại cơn đau đã tan đi, không còn khó chịu nữa rồi.
Thái y rất nhanh đã tới, tiến lên tỉ mỉ nhìn mấy lần mới cau mày nói: "Hồi Hoàng Thượng, là bị muỗi chích. Hiện tại thời tiết oi bức, côn trùng nhiều là điều có tránh khỏi, thần lập tức trở về cầm thuốc mỡ tới, nương nương cứ mỗi ngày thoa một ít.
Nghe vậy, Nguyên Duật Diệp mới yên lòng, lên tiếng: "Vậy lui xuống cho người nhanh chóng mang tới đi."
Thái y đáp một tiếng rồi lui ra.
"Không sao thì tốt, vừa rồi thấy nàng như vậy làm ta lo lắng tới chết."
Phục Linh tiến lên, phụ họa: "May là chỉ bị muỗi chích, tiểu thư đúng là biết hù dọa nô tỳ." Dứt lời, nha đầu cũng tỉ mỉ quan sát, nơi đó hiện tại chỉ còn một điểm màu đỏ rất nhỏ, cũng không có gì kỳ lạ.
Thượng Trang không nói gì, nhưng chỉ có nàng rõ ràng nhất, cảm giác vừa rồi không giống bị muỗi đốt. Có điều sự tình xảy ra trong chớp mắt, chính nàng cũng không thể nói ra lời.
Nguyên Duật Diệp vẫn lo lắng ngồi bên cạnh, cúi đầu cẩn thận nhìn đầu gối của nàng.
...........................
Rời khỏi hoàng cung, Nguyên Chính Hoàn đột nhiên bật cười thành tiếng.
"Chủ tử..." Mạc Tầm gọi y một tiếng, tựa như nhớ ra cái gì, hắn quay đầu, giờ phút này đã không còn nhìn thấy Cảnh Nhân Cung. Trong lòng khẽ run lên, chẳng lẽ chủ tử...
"Mạc Tầm!" Y cuối cùng cũng mở miệng, "Hắn rất quan tâm nàng." Chỉ trong tích tắc vừa rồi y liền biết, Nguyên Duật Diệp rất quan tâm nữ tử kia, ngữ khí như vậy, nhiều năm như vậy, y đã không nghe hắn nói.
Mạc Tầm không rõ vì sao y lại nói như vậy, sợ run lên, vội đáp: "Vâng, rất quan tâm." Lúc nói chuyện, hai tay hắn siết chặt, nếu không quan tâm, lúc trước hắn ta đã không cho chủ tử uống rượu tình hoa!
Nguyên Chính Hoàn yên lặng nắm chặt vạt áo trong tay, vừa rồi y chẳng qua chỉ thử thăm dò mà thôi.
Quả nhiên, giống hệt suy nghĩ, Nguyên Duật Diệp rất quan tâm nàng.
So với tưởng tượng, hắn còn để ý nàng nhiều hơn.
Trong tưởng tượng...
A, y thì biết cái gì?
Thấy y đột nhiên không nói lời nào, Mạc Tầm khẩn trương mở miệng: "Chủ tử, chúng ta vẫn là hồi phủ đi, Diệc Trang đang đợi ngài trở về." Thời điểm duỗi tay đẩy xe lăn tiến lên, y laiaj đột nhiên kéo tay hắn.
"Mạc Tầm, lần trước ta hỏi nàng, nàng nói trước đó chúng ta không quen biết nhau."
Mạc Tầm cả kinh chấn động, căng lớn hai mắt nhìn người trước mặt, hắn cho rằng bản thân đã cẩn thận không cho bọn họ tiếp xúc quá nhiều, chỉ là, chuyện này rốt cuộc phát sinh khi nào? Vì sao một chút hắn cũng không phát giác?
Cánh tay Nguyên Chính Hoàn run lên, lạnh lùng mà cười: "Không quen biết là tốt rồi."
Y không biết nàng, mà Nguyên Duật Diệp lại rất quan tâm nàng, hôm nay y tới Cảnh Nhân Cung, muốn thăm dò không phải điểm này hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]