Chỉ chốc lát sau, gió nhẹ thổi tới, trời đêm tháng năm, trong gió cũng mang theo chút ấm áp, chỉ là không biết vì sao, Nguyên Chính Hoàn lại cảm thấy mất mát.
Hít một hơi thật sâu, cả người mới thoáng thoải mái một ít.
Hai người đang muốn lên xe ngựa thì từ xa truyền tới thanh âm của một nữ tử: "Hoàn."
Mạc Tầm đưa mắt nhìn, khẽ cười: "Chủ tử, là Diệc Trang cô nương."
Nguyên Chính Hoàn không khỏi kinh hãi.
Tiếng bước chân tới gần, bàn tay nhỏ bé của nàng bao lấy tay y, bất giác nhíu mày: "Tay sao lại lạnh như vậy? Mạc Tầm, mau lấy áo choàng tới."
Y chỉ hỏi: "Đã trễ như vậy, sao nàng lại tới đây?"
Nàng lấy áo choàng từ Mạc Tầm phủ lên thân thể y, một mặt nói: "Lo cho chàng, nên mới tới."
Y mỉm cười: "Ta thì có chuyện gì."
An Lăng Vu cắn môi: "Linh Khuyết nói..." Vừa mở miệng liền cảm thấy không ổn, nàng không tiếp tục.
Nguyên Chính Hoàn tươi cười nắm lấy tay nàng: "Ta không sao, hồi phủ thôi."
"Ừ." Nàng thấp giọng đáp.
Mạc Tầm không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ quan hệ giữa Hoàng Thượng và chủ tử sợ là Linh Khuyết đã nói với nàng, cho nên nàng mới vội ra tới đây chờ bọn họ. Kỳ thật nội tâm Mạc Tầm có chút cao hứng, nàng đối với chủ tử nhà mình là thật lòng, chỉ là... Sau lần bị thích khách náo loạn lần đó, cũng không biết vì sao, chủ tử lại chậm trễ hôn sự của mình.
Việc này hắn đã thử hỏi nhiều lần, nhưng chủ tử chỉ nói chờ chuyện của hắn và Linh Khuyết giải quyết xong rồi mới tính tới.
Thở dài một hơi, hắn quả thật cũng rất sốt ruột.
Lên xe ngựa, Nguyên Chính Hoàn mới ở miệng: "Một mình Linh Khuyết ở trong phủ sao?"
Mạc Tầm vội đáp: "Chủ tử yên tâm, đã có người bảo vệ nàng ấy, vương phủ cũng sẽ không để người lạ tùy tiện xông vào."
Lúc này, y mới gật đầu.
An Lăng Vu lấy khăn nhẹ nhàng giúp y lau mồ hôi trên thái dương, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại uống rượu nhiều như vậy? Mạc Tầm, ngươi không biết khuyên nhủ sao?" Y hình như có chút khó chịu, nàng nhìn mà đau lòng.
Mạc Tầm nhìn y, thấy sắc mặt y quả thật không tốt, trong lòng không khỏi khẩn trương, sợ y vì chuyện của Vu Tu Dung mà...
Còn những lời y vừa nói cũng khiến hắn căng thẳng.
Nguyên Chính Hoàn chỉ khẽ cười, lắc đầu: "Không liên quan tới Mạc Tầm, hôm nay Thái Hậu thiết yến, hắn không được vào, lát nữa trở về ngủ một giấc sẽ không sao nữa. Đúng rồi, sau này nàng đừng tùy tiện một mình chạy ra ngoài, biết chưa?"
An Lăng Vu gật đầu, nhẹ giọng đáp.
Lúc này, cảm giác xe ngựa đi chậm lại, Mạc Tầm phất màn che lên, nhìn thấy một người đứng phía trước. Người nọ thấy là Mạc Tầm liền vội nhường đường: "Thì ra là xe ngựa của Vương gia."
Nghe được giọng nói này, An Lăng Vu nắm chặt khăn tay, Nguyên Chính Hoàn ngồi cạnh thấp giọng hỏi: "Mạc Tầm, ai vậy?"
"Là tùy tùng Ngự Sử, An Lăng đại nhân."
Quả nhiên là huynh ấy! An Lăng Vu dựa ra sau, như vậy từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy nàng. Chẳng biết tại sao nàng lại muốn trốn tránh ca ca của mình, tựa như chỉ đơn thuần là không muốn gặp mà thôi.
Nguyên Chính Hoàn lên tiếng: "Đã trễ thế này, An Lăng đại nhân sao lại ở đây?"
An Lăng Tễ hướng mắt nhìn vào trong xe ngựa, nhìn thấy Nguyên Chính Hoàn, còn cả.. Thân ảnh kia. Cười thầm một tiếng, lại trốn, hắn biết mà. Nguyên Chính Hoàn hồi kinh, muội ấy sao có thể không trở về?
Hắn không tiến lên, chỉ nói: "À, gia mẫu bị bệnh, thuốc trong nhà đã hết, hiện tại cũng đã muộn, các tiệm thuốc đều đã đóng cửa, ta đành phải tự mình đi, hi vọng người ta cho chút mặt mũi."
Mạc Tầm cười cười: "An Lăng đại nhân đúng là hiếu tử."
Sắc mặt An Lăng Tễ không hề thay đổi, chỉ nói: "Nữ nhi không có bên cạnh, đương nhiên chỉ còn ta tẫn hết hiếu đạo." Nói rồi, hắn nghiêng người, "Hạ quan không cản đường Vương gia nữa, ngài đi thong thả."
Nguyên Chính Hoàn gật đầu, Mạc Tầm liền hạ màn xe xuống.
Xe ngựa đi lướt qua hắn, An Lăng Vu nhịn không được mà xuyên qua khe cửa sổ nhìn nam tử bên ngoài, bất giác cắn răng. Nàng biết, huynh ấy là đang trách nàng, cho nên mới cố ý lớn tiếng như vậy.
Chỉ là, nàng chẳng qua chỉ phản kháng hôn sự cha mẹ tìm cho mình, nàng sai sao?
Lúc trước ca ca không phải cũng vì chuyện kinh thương mà cãi nhau ầm ĩ với cha một trận, sau đó bỏ đi sao? Huynh ấy có quyền gì mà trách nàng? Bọn họ chẳng qua đều muốn làm chuyện mình thích mà thôi.
Điểm này, nàng và hắn rất giống nhau!
"Trang Nhi, lạnh sao?" Cảm giác nữ tử bên cạnh thoáng run rẩy, Nguyên Chính Hoàn cởi áo choàng, muốn khoác lên cho nàng.
An Lăng Vu lúc này mới hoàn hồn, vội vàng giữ tay y lại, miễn cưỡng cười hỏi: "Không phải." Nàng cúi người, trốn vào lòng y, nỉ non, "Hoàn, ôm thiếp một cái."
Nguyên Chính Hoàn giật mình, có chút chần chờ, y vẫn duỗi tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của nữ tử.
"Đột nhiên sợ chàng sẽ rời bỏ thiếp." Con đường này là nàng lựa chọn, nếu mất đi y, như vậy nàng thật sự sẽ không còn gì cả.
Nắm chặt hai tay, y khẽ cười: "Nha đầu ngốc, ta sao có thể rời bỏ nàng?"
Vừa dứt lời, chính y lại cảm thấy bàng hoàng.
Nữ tử mềm mại dán vào lòng y, trong ký ức, nữ tử này chưa từng cùng y tiếp xúc thân mật như thế. Nhưng, một khắc ôm lấy nàng, nội tâm lại bỗng dưng hoảng hốt.
Có thứ gì đó vô cùng quen thuộc.
Y hình như đã từng ôm ai đó...
Bất giác nhắm hai mắt lại, trái tim đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
"Hoàn."
Nghe nữ tử trong lòng nhẹ giọng gọi, y lúc này mới mở mắt, cười đáp: "Không sao."
Không sao sao? Nữ tử trong lòng chân thật tới như vậy, y còn nghĩ lung tung cái gì?
Cung nữ đã lấy thuốc mỡ trở về, Nguyên Duật Diệp chỉ giữ lại Trương công công và Phục Linh, còn tất cả đều bị đuổi xuống.
Thượng Trang nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, kỳ thật không cần truyền thái y, loại chuyện nhỏ nhặt này có Phục Linh là được."
Hắn "A" một tiếng, lại nói: "Lúc đó quá gấp, ta sao có thể nghĩ nhiều như vậy? Chi bằng để Phục Linh xem thêm cho nàng một chút." Dứt lời, hắn liền quay đầu nhìn Phục Linh.
Phục Linh gật đầu, tiến lên phía trước.
Lúc này, Thượng Trang không khỏi nhớ lời của Mạc Tầm, nàng thật sự nghĩ không ra kẻ nào muốn lấy mạng nha đầu này, chỉ là, hôm nay trong cung đã có người ngang nhiên dám ra tay như vậy, tương lai bọn họ phải làm sao đây?
Nhìn Phục Linh ngồi xổm phía trước kiểm tra đầu gối của mình, Thượng Trang đột nhiên lên tiếng: "Hoàng Thượng, chi bằng ta để Phục Linh qua Càn Thừa Cung hầu hạ ngài, được không?"
Phục Linh ngẩng đầu, không tin mà nhìn tiểu thư nhà mình. Lần trước chỉ nói đùa, sao giờ lại...
Nguyên Duật Diệp giật mình, qua nửa ngày mới cười hỏi: "Lần trước hỏi ý nàng, nàng liều chết cũng không muốn, sao hôm nay lại đột nhiên muốn ta dẫn nàng ấy đi?"
"Ta... Khoảng thời gian này thấy ngài chính sự bận rộn, ta sợ người khác hầu hạ không tốt, Phục Linh theo ta lâu như ta, ta hiểu con người của nàng, để nàng hầu hạ, ta cũng thấy yên tâm."
Trái tim Nguyên Duật Diệp như có gió xuân phất qua, nhưng lại nói: "Nếu đã hầu hạ tốt, vậy để nàng ấy ở cạnh nàng đi, bên chỗ ta đã có Trương Liêu, còn cả ngự tiền và thượng nghĩa."
Biết rõ hắn sẽ cự tuyệt, Thượng Trang vẫn không khỏi khẩn trương, nàng lo khoảng thời gian này hắn vất vả mệt mỏi, lại lo có người tìm tới Phục Linh, nếu Phục Linh ở bên cạnh hắn, nhất định sẽ an toàn hơn chỗ này của nàng.
Chỉ là hôm nay, nàng có thể dùng lý do gì để nói Nguyên Duật Diệp dẫn Phục Linh qua Càn Thừa Cung đây?
Phục Linh ngước mắt nhìn nàng, nức nở: "Tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi, Hoàng Thượng có rất nhiều người hầu hạ, không cần có thêm nô tỳ."
"Đấy, nghe thấy chưa, nha đầu trung thành này của nàng cũng không muốn." Hắn cười nói, một chút cũng không hề mất hứng.
Thượng Trang miễn cưỡng cười cười, việc này nàng phải suy nghĩ cẩn thận lại.
Phục Linh nhìn đầu gối của Thượng Trang, hình như... Không phải vết muỗi đốt, chỉ là rốt cuộc là gì, nàng cũng không biết.
Vừa định mở miệng, Thượng Trang đã rụt chân về, lắc đầu: "Được rồi, không cần nhìn nữa, không sao."
Thấy sắc mặt nàng khác thường, Phục Linh thức thời không nhiều chuyện, liền đứng dậy.
"Còn đau không?" Nguyên Duật Diệp ôn nhu hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi." Thượng Trang vòng vo đổi chủ đề, "Đúng rồi, tối nay Hoàng Thượng không qua Úc Ninh Cung sao?" Nghe nói các vị vương gia đều tới, Hoàng Hậu cũng đi, nàng cho rằng hắn sẽ qua đó.
Nghe nàng hỏi, sắc mặt hắn trầm xuống, ngồi thẳng người: "Phải ở Ngự Thư Phòng thương lượng với Mộ Dung Tướng."
Thượng Trang kéo váy xuống, nhẹ giọng "Thế à?" một tiếng. Phải thương lượng với Mộ Dung Vân Sở tất nhiên là đại sự, chuyện này nàng không nên hỏi tới.
Phục Linh thấy hai người như vậy, thức thời mà lui xuống.
Bên ngoài, trời sớm đã đầy sao.
Thấy Trương công công cũng theo ra ngoài, Phục Linh liền hỏi: "Tối nay Hoàng Thượng ở lại Cảnh Nhân Cung sao?"
Trương công công lắc đầu: "Lát nữa Hoàng Thượng sẽ hồi cung, vừa rồi chỉ là..." Hắn dừng một lúc, thấp giọng, "Vừa rồi là vì biết Hoàn Vương tới Cảnh Nhân Cung nên ngài ấy mới đến."
Thần sắc Hoàng Thượng khi nghe được tin, a, hắn cũng không biết phải hình dung thế nào.
Phục Linh cả kinh, vội hỏi: "Sao Hoàng Thượng biết?" Kỳ lạ, sau khi Vương gia rời khỏi Úc Ninh Cung liền cùng nàng trực tiếp qua Cảnh Nhân Cung! Nha đầu nhíu mày, trách không được, Vương gia vừa định rời đi, Hoàng Thượng liền tới.
Trương công công khẽ cười, Hoàng Thượng biết đương nhiên là do hắn nói, mà hắn thì nghe thái giám bên Úc Ninh Cung bẩm báo, còn về thái giám đó vì sao biết được, hắn không rõ.
Phục Linh đứng một lát, như nhớ tới một chuyện, nàng xoay người rời đi: "Công công ở đây trông coi, ta có việc phải ra ngoài một chút." Dứt lời, nàng liền phóng đi.
Chạy đi thật nhanh, mãi tới khi nhìn thấy Úc Ninh Cung, nha đầu mới dừng lại thở hổn hển. Tìm tới nơi khi nãy gặp Mạc Tầm, thấy miếng ngọc bội vị vỡ kia vẫn còn dưới đất, Phục Linh bất giác cười cười, ngồi xổm xuống, cẩn thận thu lại.
Nàng đương nhiên nhận ra, đây là ngọc bội treo trên kiếm của Mạc Tầm.
Xem ra tình hình khi đó vô cùng khẩn cấp, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, cho nên mới vội vàng tháo ngọc bội trên trường kiếm xuống ném qua.
Đưa mắt nhìn vật nằm bên cạnh, Phục Linh nghiêng đầu, chẳng qua là một cục đá mà thôi, thật sự có thể giết nàng sao?
Nghĩ lại, nha đầu mới thật sự kinh hãi. Đúng rồi, Mạc Tầm lúc đó nói gì?
Đúng là hắn nói có kẻ muốn giết nàng!
"Ai da!" Phục Linh không tự chủ mà vỗ đầu mình một cái, nàng sao lại chạy ra ngoài mà không suy nghĩ gì thế này?
Lập tức đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, cũng không có tâm trạng quá nhiều nữa, nàng nâng bước chạy về. Nếu người nọ vẫn còn đang theo dõi, nàng có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.
Một mặt chạy, một mặt cầu nguyện trong lòng.
Có điều, vận khí của nàng xem ra không tồi cho lắm, mãi tới khi về Cảnh Nhân Cung, nàng vẫn không gặp chuyện không may nào.
Xông thẳng vào sân, thiếu chút còn đụng phải một tiểu thái giám, hắn thấy là Phục Linh liền thở phào nhẹ nhõm: "Phục Linh cô nương đi đâu vậy? Nương nương đang tìm ngươi đấy."
"A!" Hoàn hồn, Phục Linh mới nhận ra Trương công công đã không còn đứng ngoài cửa nữa, Hoàng Thượng hẳn đã đi rồi. Nàng không dừng bước, lập tức chạy nhanh vào tẩm cung của Thượng Trang.
Mở cửa, thấy Thượng Trang một mình ngồi bên giường, góc váy bị kéo lên, nàng cúi đầu cẩn thận quan sát. Phục Linh tới gần, thấp giọng gọi một tiếng "Tiểu thư".
Thượng Trang không hề ngẩng đầu, chỉ hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Đi... Ra ngoài đi dạo." Nàng đáp rất nhỏ.
Thượng Trang bỗng dưng ngước mắt nhìn nha đầu trước mặt, thấy nàng ấy vẫn khỏe mạnh, chỉ là hình như vừa chạy rất gấp nên gương mặt hồng hồng, còn không ngừng thở hổn hển. Nàng thoáng yên tâm, ngoắc tay ý bảo nàng ấy tới bên cạnh, kéo tay nàng ấy, nói: "Ngày sau không được chạy loạn nữa, không có việc gì thì không được rời khỏi Cảnh Nhân Cung, nghe rõ chưa?"
Phục Linh đương nhiên biết tiểu thư vì lời Mạc Tầm nói nên mới như vậy, liền gật đầu: "Ngày sau sẽ không thế nữa."
Nghe nha đầu đồng ý, Thượng Trang mới thật sự yên tâm. Lại cúi đầu, thấy trong tay nàng ấy hình như đang cầm gì đó, nhíu mày hỏi: "Gì vậy?"
"Hả? A, không có gì." Phục Linh hối hả giấu miếng ngọc bội đã vỡ vào ống tay áo, "Chỉ là... Nô tỳ không cẩn thận làm vỡ một miếng ngọc bội."
Cũng không biết tại sao, nàng lại không muốn để tiểu thư biết đây là ngọc bội trên trường kiếm của Mạc Tầm.
Nghe nha đầu đáp như thế, Thượng Trang cũng không hỏi nhiều.
Phục Linh lại mở miệng: "Hoàng Thượng đi rồi sao?"
"Ừ." Thượng Trang gật đầu. Các vị vương gia hồi kinh, hắn còn phải bận rộn chính sự, chẳng qua là tới hậu cung ngồi một lúc mà thôi. Sau đó nàng gọi Phục Linh, lại không ngờ nha đầu này đã ra ngoài.
Đúng rồi, nàng tìm Phục Linh có việc!
Lại ngước mắt nhìn nữ tử trước mặt, Thượng Trang hỏi: "Ngươi cũng cảm thấy đây không phải vết muỗi đốt đúng không?"
Đột ngột thay đổi chủ đề, Phục Linh nhất thời không phản ứng kịp, qua nửa ngày mới nhẹ nhàng gật đầu. Nàng tiến lên ngồi xổm bên cạnh Thượng Trang, nói: "Hoàn toàn không giống, có điều là gì, nô tỳ không biết. Có thể là loại muỗi khác, tiểu thư xem, dấu đỏ chỉ nhỏ như vậy." Nói xong, nàng lại cẩn thận xem xét.
Thượng Trang lại lắc đầu: "Không phải, khi đó sự tình diễn ra trong chớp mắt, rất đau, giống như bị kim châm đâm vào vậy." Dứt lời, nàng liền xuống giường, thử đi vài bước, chỗ đầu gối lại không thể dùng lực.
Sắc mặt Phục Linh lúc này mới thay đổi, cuống quít đỡ nàng: "Tiểu thư sao lại nói vậy?" Nha đầu vừa hỏi vừa dìu nàng ngồi xuống, định cẩn thận nhìn lại một lần.
Thượng Trang gật đầu, nàng cũng không biết sao có thể như thế, nàng chỉ biết một điểm, đó là đầu gối chắc chắn không phải bị mũi đốt. Khi đó, nàng đã cảm thấy kỳ quái, chỉ là có Nguyên Duật Diệp, sợ hắn lo lắng, nàng mới không nói lời nào. Sáng nay hình như đã xảy ra đại sự, nàng không muốn vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà hắn phân tâm, hơn nữa, nàng còn nghĩ tới một chuyện.
Hít một hơi thật sâu, Thượng Trang đứng dậy muốn ra ngoài.
Phục Linh vội vàng đi theo, đỡ lấy nàng: "Tiểu thư đi đâu? Để nô tỳ xem lại lần nữa nào."
Thật ngốc, rõ ràng nhìn không ra, cho dù có nhìn thật kỹ, nhìn bao nhiêu lần, manh mối sẽ vẫn không có.
Thượng Trang không nói lời nào, đẩy cửa ra, lớn tiếng: "Người đâu!"
Một thái giám tiến lên, cúi đầu đáp: "Nương nương có gì phân phó?"
"Bổn cung mất một món đồ, gọi thêm mấy người mang theo đèn lồng vào tìm cho bổn cung." Nàng nhàn nhạt một câu, sau đó nâng bước rời khỏi gian phòng.
"Vâng, nô tài đi ngay." Thái giám lập tức xoay người lui xuống.
Phục Linh không biết trong lòng nàng đang tính toán cái gì, hiện tại chỉ có thể cẩn thận dìu nàng ra ngoài. Đèn lồng rất nhanh được mang tới, ba cung nữ lặng lẽ theo sát bên cạnh.
Thượng Trang thấp đầu, cẩn thận tìm kiếm.
Một cung nữ nhỏ giọng hỏi: "Nương nương mất gì vậy? Người cứ nói rồi về nghỉ ngơi đi, chúng nô tỳ sẽ giúp người tìm."
Nàng không đáp, chỉ nói: "Chỉ cần cầm đèn lồng đi theo mà được." Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn xuống mặt đất.
Phục Linh nhíu mày, vội khuyên: "Tiểu thư, để bọn họ tìm cũng được mà." Khuyên giải mấy câu, thấy tiểu thư nhà mình không có ý định từ bỏ, nàng đành phải thở dài, cũng cúi đầu tìm kiếm. Kỳ thật phải tìm cái gì, nàng căn bản không biết.
Thượng Trang căng lớn hai mắt, chỉ sợ sẽ bỏ sót đồ vật quan trọng.
Kỳ thật, cụ thể đang tìm cái gì, chính nàng cũng nói không rõ, nhưng trong đầu tựa hồ có một ý tưởng đang dẫn dắt nàng.
Sắc trời đã tối, ánh đèn lồng cũng không phải quá sáng, thái giám vừa rồi cũng tới gọi thêm hai người mang thêm đèn. Cả đám người vây quanh Thượng Trang, không dám quá gần, sợ chắn tầm mắt của nàng.
Phục Linh ngày càng không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, đã nửa ngày tiểu thư không nói chuyện, hỏi cũng vô dụng, nàng là người nôn nóng, cứ phải nhẫn nhịn thật sự rất khó khăn.
Qua một hồi lâu, thời điểm tiến lên nửa bước, Thượng Trang đột nhiên thấy có gì đó ẩn ẩn phát quang.
Ánh sáng rất nhỏ, chỉ trong nháy mắt đã bị nàng phát hiện.
"Đợi một chút." Nàng dừng lại, ngước mắt nhìn cung nữ trước mặt, "Ngươi tới đây."
Cung nữ không khỏi khó hiểu, nhưng chỉ có thể tiến lên.
Ánh đèn trong tay cung nữ tới gần, chút ánh sáng kia lại xuất hiện!
Thượng Trang đưa tay ý bảo nàng ta đừng nhúc nhích, được Phục Linh dìu lên trước, thời điểm ngồi xổm xuống, nàng rõ ràng nhìn thấy một cây ngân châm rất nhỏ rất dài.
Đừng nói là đêm, cho dù là ban ngày, cây kim nằm dưới đất như vậy cũng rất khó phát hiện.
Phục Linh lúc này cũng đã nhìn thấy, bất giác "A" lên một tiếng, tiểu thư sao có thể biết dưới đất có ngân châm?
Mà Thượng Trang, trái tim như có thứ gì đó đâm mạnh vào, rất nhiều hình ảnh lần lượt thoáng qua trong đầu. Nàng run rẩy duỗi tay cầm ngân châm lên, nội tâm bỗng dưng nhớ tới lần thiết yến ở Hưng Viên khi đó, vết thương vừa dài vừa nhỏ trên mặt Nguyên Duật Diệp, còn cả vết thương trên tay Nguyên Chính Hoàn.
Nếu như nói vết thương của hai người bọn họ đều do ngân châm gây ra, như vậy...
Thượng Trang cắn môi, trách không được nàng lại cảm thấy thương thế của họ thật kỳ quái, tương tự như thế.
"Tiểu thư..." Phục Linh nhìn nàng.
Thượng Trang đứng dậy, đưa ngân châm cho Phục Linh, phân phó: "Cất lại đi."
Phục Linh không rõ lắm, nhưng vẫn gật đầu.
Nha đầu dìu nàng vào trong, lại nghe nàng nói: "Chuyện hôm nay không thể để Hoàng Thượng biết, ngươi chỉ cần nhớ, ta chỉ bị muỗi đốt mà thôi."
"Tiểu thư..." Phục Linh cả kinh nhìn nữ tử trước mặt, nếu là khi nãy nàng không biết là gì thì hiện tại không phải đã rõ rồi sao? Tiểu thư căn bản không phải bị muỗi đốt, là ngân châm!
Cúi đầu nhìn ngân châm trong tay, Phục Linh hít một ngụm khí lạnh, cắn răng: "Tiểu thư, là Mạc thị vệ làm đúng không?" Mạc Tầm này, hắn đúng là ngày càng quá mức! Hận tới hai mắt hồng hồng, lần sau nếu có cơ hội, nàng không chỉ hạ thuốc xổ đâu!
Thượng Trang không nói gì, nếu là Mạc Tầm ra tay, như vậy vết thương trên tay Nguyên Chính Hoàn lần đó phải giải thích thế nào?
Ai cũng biết Mạc Tầm vô cùng trung thành, hắn sao có thể ra tay làm y bị thương?
Đuổi Phục Linh đi cất ngân châm, Thượng Trang như nhớ tới gì đó, vội cúi đầu lần nữa nhìn dấu đỏ trên đầu gối. Nhìn đi nhìn lại, nơi đó quả nhiên chỉ là một điểm rất nhỏ. Việc này e rằng tất cả mọi người đều không phát hiện, nếu không phải tìm được ngân châm, e là chính nàng cũng không thể biết rõ.
Thân thể run rẩy, nàng sao có thể ngờ được ngân châm có thể đâm với đầu gối của nàng? Bởi vì thật sự quá nhỏ, cho nên khi đó nàng chỉ kịp cảm thấy đau đớn một hồi, chưa từng nghĩ ra rốt cuộc là thứ gì.
Thượng Trang nắm chặt khăn lụa trong tay, lần đó thấy Mộ Dung Vân Sở thân mang tuyệt kỹ, nàng đã từng cảm thán, không ngờ rằng, ngay cả Nguyên Chính Hoàn cũng thâm tàng bất lộ như vậy!
Nội công vô cùng thâm hậu, không phải sao?
Nhắm hai mắt lại, như vậy rốt cuộc là vì lý do gì y phải ra tay làm nàng bị thương?
Trên ngân châm không có độc, nếu không thái y và Phục Linh đều đã phát hiện. Nàng thật sự không thể lý giải hành động này của Nguyên Chính Hoàn. Là vì Linh Khuyết, y muốn cảnh cáo nàng sao?
Không, nàng lập tức phủ nhận, chối bỏ ý nghĩ này.
Lần đó y thả nàng đi, không thể qua lâu như vậy mới tìm nàng gây phiền phức.
Thượng Trang cắn răng, nội tâm lúc này rất hỗn loạn.
Phục Linh đã trở về, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, nô tỳ cất kỹ rồi, người đừng canh cánh trong lòng nữa. Lần sau gặp hắn, nô tỳ nhất định sẽ giáo huấn hắn một phen!" Nàng vì Mạc Tầm vừa cứu mình mà thấy cảm kích, còn có suy nghĩ thu lại miếng ngọc bội vỡ nát kia, tương lai đền cho hắn cái mới, nhưng hiện tại, lòng cảm kinh một chút cũng không còn sót lại.
Tức giận, chỉ có tức giận.
Lúc này Thượng Trang mới mở mắt, cười cười: "Được rồi, không liên quan tới Mạc thị vệ, lần sau gặp hắn đừng có gây sự, người ta tốt xấu gì cũng cứu ngươi một mạng." Nghĩ tới chuyện của Phục Linh, nàng lại bắt đầu lo lắng.
Phục Linh xụ mặt, tỏ vẻ không vui. Nàng là cảm thấy tiểu thư nhà mình quá ủy khuất, dựa vào cái gì bọn họ đều có thể bắt nạt nàng ấy?
Thiếu đi một Linh Khuyết không nói, hiện tại Mạc Tầm đã trở về, không chỉ vậy, hắn còn... Ra tay làm tiểu thư bị thương!
Thật tức chết nàng mà!
Nhìn sắc mặt nha đầu, Thượng Trang biết nàng ấy bất bình thay mình, nhưng nàng rất rõ ràng, việc này thật sự không liên quan tới Mạc Tầm, chỉ là câu giải thích này, nàng lại không nói được, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "Được rồi, ta thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng mau về nghỉ ngơi đi."
Phục Linh hầu hạ nàng nằm xuống giường, sau đó mới lui xuống.
Nằm trên giường, lăn qua lộn lại thế nào Thượng Trang cũng ngủ không được. Chuyện của Nguyên Chính Hoàn, chuyện của Phục Linh, tất cả đều quanh quẩn trong đầu. Thầm than một tiếng, nàng ngồi dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cắn môi trầm tư hồi lâu, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một cách.
Hôm sau, thời điểm qua Úc Ninh Cung thỉnh an, Thượng Trang phân phó Phục Linh mang ngân châm kia thêm. Phục Linh tuy lòng đầy nghi vấn nhưng không dám mở miệng hỏi.
Thấy Thái Hậu mấy ngày nay khá mệt mỏi, chúng phi tần chỉ thỉnh an rồi nhanh chóng lui ra ngoài, ai về tẩm cung người nấy.
Thượng Trang đi sau cùng, thấy Ti Y dìu Thái Hậu đi ra, nàng đợi một lúc rồi mới trở về, tùy tiện một cung nữ, hỏi: "Còn nhớ chuyện Thái Hậu bị thương ở Hưng Viên không?"
Cung nữ sợ run lên, vội đáp: "Hồi nương nương, khi đó nô tỳ không đi cùng Thái Hậu tới Hưng Viên." Đúng lúc này, trông thấy một cung nữ đi tới, lập tức chỉ về phía nàng ta, "A, Văn Anh ngày đó có đi theo."
"Văn Anh!" Thượng Trang mở miệng gọi.
Cung nữ tên Văn Anh kia quay đầu lại, thấy người lên tiếng là Vu Tu Dung, không khỏi kinh ngạc, vội vàng tiến lên phía trước: "Nương nương có gì phân phó?"
Nàng khẽ cười: "Không có gì, chỉ là bổn cung đột nhiên nhớ tới chuyện ở Hưng Viên, khi đó hình như Thái Hậu bị thương."
Văn Anh lập tức gật đầu: "Đúng vậy, ngày đó Thái Hậu không cẩn thận bị kim đâm vào chân, hại Thái Tử điện hạ... " Bỗng ý thức bản thân không nên nói lời này, nàng ta lập tức ngậm miệng.
Thượng Trang khẽ cười, lấy ngân châm kia ra đưa cho Văn Anh: "Là ngân châm này sao?" Còn về chuyện của Thái Tử, nàng đương nhiên sẽ không hỏi tới.
Thấy nàng không trách tội, Văn Anh cảm thấy thoải mái hơn một chút, hiện tại nhìn ngân châm trong tay nàng, sắc mặt liền thay đổi, bật thốt lên: "Vâng, sao nó lại ở trong tay nương nương?"
Thượng Trang rất nhanh đã thu ngân châm về, xoay người nói: "Sau này lúc nói chuyện cẩn thận một chút, không phải ai nghe xong cũng không để trong lòng, đặc biệt là Hoàng Thượng." Dứt lời, cũng không chờ nàng ta đáp, nàng liền cùng Phục Linh rời đi.
Cung nữ Văn Anh kia sợ tới một câu cũng không dám nói, chỉ biết run rẩy trả lời: "Vâng."
Ra tới bên ngoài, Phục Linh nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, người hỏi việc này làm gì?"
Chuyện ở Hưng Viên ngày đó Phục Linh không biết, mà giờ phút này Thượng Trang cũng không có ý định nói nàng ấy biết. Một chuyến tới Úc Ninh Cung hôm nay làm nàng khẳng định, thời điểm đó người giải vây cho nàng và Nguyên Duật Diệp là Nguyên Chính Hoàn!
Vò nát khăn lụa trong tay, nàng cắn răng, khi đó y giúp bọn họ là vì nàng sao?
Ai cũng rõ ràng, ngày đó nếu nàng và Nguyên Duật Diệp bị phát hiện cùng ở sau hòn non bộ, không chỉ Nguyên Duật Diệp, kết cục của nàng cũng sẽ rất thảm, bởi vì khi đó Tiên Hoàng chuẩn bị ban nàng cho Thái Tử. Nếu biết nàng có dây dưa không rõ với Nguyên Duật Diệp, với tính tình của Tiên Hoàng, ông ta khẳng định sẽ không buông tha.
Thượng Trang hít một hơi thật sâu, cho nên y mới ra tay làm Thái Hậu bị thương, chỉ khi Thái Hậu bị thương, những người đó sẽ không quản chuyện ở sau hòn non bộ, ánh mắt của tất cả đều sẽ tập trung trên người bà ta.
Như vậy, vết thương sau này trên mặt Nguyên Duật Diệp thì sao?
Hắn nói mình bị thương trong trận mã cầu khi đó, còn Nguyên Chính Hoàn thì không kịp tránh đi, tất cả đều là sự thật sao?
Nguyên Chính Hoàn, y rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nhân lúc hỗn loạn mà giết người?
Bỗng dưng dừng bước, Phục Linh giật mình nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng trắng bệch liền vội hỏi: "Tiểu thư sao vậy? Chân đau không đi được sao?" Dứt lời, nha đầu liền ngồi xổm xuống định kiểm tra đầu gối cho nàng.
Thượng Trang kéo tay nàng ấy lại, lắc đầu: "Không sao, chúng ta về thôi."
Thì ra Nguyên Duật Diệp hoài nghi đúng là không có lửa thì sao có khói, nhưng việc này nàng điều tra thế nào đây?
Phục Linh dìu nàng lên cỗ kiệu, lúc này, Thượng Trang nhớ tới gì đó, lập tức gọi nàng ấy cùng lên. Hỏi nha đầu chuyện hôm qua, Phục Linh nói Mạc Tầm dùng ngọc bội ngăn cản một cục đá phóng tới. Như vậy, kẻ muốn giết người nhưng không muốn bị người ta phát hiện, nếu không hắn đã trực tiếp dùng ám khí.
Trở về Cảnh Nhân Cung, Thượng Trang phái người ra ngoài gọi An Lăng Tễ tới.
Phục Linh dìu Thượng Trang ngồi xuống giường, nhỏ giọng: "Tiểu thư, để nô tỳ xem vết thương trên đầu gối của người." Dùng ngân châm đâm tới, miệng vết thương tuy nhỏ nhưng sẽ rất đau. Nàng đã từng nghe nói trong cung có một loại ám khí rất hay sử dụng, đó là ngân châm.
Sở dĩ ngân châm được nhóm chủ tử thích dùng để khiến trách cung nhân phạm sai lầm là vì dù có đâm vào thân thể hàng ngàn mũi thì miệng về thương đều rất nhỏ, khép lại cũng rất nhanh. Người sống sờ sờ có thể đau mà chết, ngay cả nguyên nhân chết cũng tra không ra.
Mỗi lần nghĩ tới, nội tâm Phục Linh đều sinh hận. Mạc Tầm ác độc kia, ngay cả biện pháp tàn nhẫn này cũng nghĩ ra được.
Thượng Trang lại lắc đầu: "Không sao rồi, không cần lo lắng." Chỉ là lúc đi đường có hơi đau mà thôi, không có gì đáng ngại.
An Lăng Tễ rất nhanh đã tới, vừa tiến vào liền nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Đầu gối bị sao vậy?" Thượng Trang bình thường không có việc gì sẽ không tìm tới hắn, hắn hỏi thăm cung nhân truyền lời thì mới biết chuyện của nương nương tối qua, thậm chí còn truyền thái y.
Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, kỳ thật tìm An Lăng Tễ tới không phải vì chuyện đó, hẳn là có kẻ nhiều lời nói cho hắn biết.
Phục Linh đứng dậy, vừa định mở miệng đã bị Thượng Trang dùng sức kéo lại, nói: "Không sao, chỉ là muỗi đốt mà thôi. Đúng rồi, ca, hôm nay muội tìm hình là có sự tình khác."
Phục Linh có chút nghi hoặc nhìn tiểu thư nhà mình, không rõ vì sao nàng ấy lại che giấu chuyện mình bị thương.
"Chuyện gì?" An Lăng Tễ hỏi.
Thượng Trang nhìn thoáng qua nha đầu bên cạnh, mới nói: "Là Phục Linh, huynh có cách nào giúp nàng ấy xuất cung trong thời gian ngắn nhất không? Tốt nhất là, ở bên cạnh huynh." Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy việc này chỉ có thể nhờ vả An Lăng Tễ.
"Tiểu thư!" Phục Linh đương nhiên không thể ngờ tiểu thư gọi thiếu gia vào cung là vì chuyện của mình.
An Lăng Tễ cảm thấy khó hiểu: "Sao lại đột nhiên muốn Phục Linh xuất cung?"
Trầm tư một hồi, nàng đành phải qua loa giải thích: "Phục Linh đắc tội với Hoàng Hậu nương nương, mấy ngày nay e rằng sẽ nổi nóng, không tha cho nàng ấy."
Lần này Phục Linh thật sự kinh ngạc, miệng há lớn, mà cánh tay bị Thượng Trang chậm rãi nắm chặt, nàng nhíu mày, một câu cũng không dám nói.
"Phục Linh sao có thể đắc tội Hoàng Hậu nương nương?" An Lăng Tễ không khỏi kinh ngạc. Trong ký ức của hắn, Hoàng Hậu hiền lương thục đức, ngay cả chuyện tranh giành tình cảm trong hậu cung cũng không màng, nàng ấy sao có thể gây khó dễ cho một cung nữ?
Thượng Trang cười cười: "Huynh còn không biết, trước đó vài ngày, Thừa Tướng hỏi muội muốn Phục Linh, ngài ấy nói mình thích Phục Linh. Thanh Nhi đúng lúc tới đó, về phần nàng ta nói với Hoàng Hậu nương nương thế nào, muội không biết. Tóm lại, huynh dẫn Phục Linh xuất cung mấy ngày đi." Cái cớ nửa thật nửa giả, An Lăng Tễ hẳn sẽ không hỏi nhiều. Huống hồ, hiện tại hắn và Mộ Dung Vân Sở đi lại khá gần, tin rằng tình cảm giữa huynh muội Mộ Dung hắn cũng cảm nhận được.
Quả nhiên, nghe Thượng Trang nói như thế, An Lăng Tễ thoáng động dung. Hắn trầm tư một hồi, nói: "Vừa lúc khoảng thời gian này thân thể nương không tốt, cứ lấy cớ bà ấy nhớ muội, muội liền cho nha đầu này xuất cung thay mình tẫn hiếu."
Thượng Trang gật đầu, lý do này vô cùng phù hợp. Ngước mắt nhìn người trước mặt, nàng mở miệng hỏi: "Phu... Không, nương vẫn khỏe chứ?"
"Ừ, đại phu đã tới kê đơn, uống thuốc mấy ngày sẽ khỏi, muội không cần lo lắng." Hắn dừng lại, qua một lúc mới nói, "Muội ấy cũng theo Vương gia hồi kinh."
Thượng Trang có chút giật mình, nhưng rất nhanh liền cảm thấy buồn cười. Nguyên Chính Hoàn đã trở về, y sao có thể để nàng ấy một mình ở lại Thục Quận?
Nghiêng đầu nhìn Phục Linh đứng cạnh, Thượng Trang lên tiếng: "Ngươi lui xuống thu dọn đi, lát nữa theo thiếu gia xuất cung."
"Tiểu thư..."
"Còn không đi?" Thượng Trang nhíu mày, quát lớn.
Nội tâm vạn phần không muốn, định mở miệng lại bị tiểu thư cắt ngang, Phục Linh cắn môi, cuối cùng chỉ đành xoay người ra ngoài.
Thấy nha đầu đã đi, An Lăng Tễ mới hỏi: "Không có Phục Linh bên cạnh, ai sẽ hầu hạ muội?"
Thượng Trang cười cười: "Hiện tại muội đã là Tu Dung nương nương, còn sợ không có người hầu hạ sao? Yên tâm, hẳn sẽ không có việc gì. Chỉ là chuyện của Phục Linh, nhờ cậy huynh rồi."
"Yên tâm, có ta ở đây, nàng ấy sẽ không sao." Hắn vui vẻ nhận lời. Đây là lần đầu tiên nàng nhờ cậy hắn, hắn chắc chắn khắc cốt ghi tâm, hơn nữa còn sẽ làm thật tốt.
Thời điểm tiễn Phục Linh ra ngoài, nhìn nha đầu lưu luyến không rời nắm tay mình, Thượng Trang thấp giọng: "Được rồi, cũng không phải một đi không trở về, chỉ là bảo người ra ngoài tránh mặt vài ngày thôi."
Phục Linh thấp giọng: "Tiểu thư, người biết không phải vì chuyện của nô tỳ và Thừa Tướng đại nhân mà."
Thượng Trang gật đầu, nàng đương nhiên biết.
Chỉ là, có người muốn mạng của Phục Linh, nàng không thể ngồi nhìn rồi bỏ qua.
Thượng Trang thở dài một tiếng, mở miệng: "Ta đương nhiên biết, chỉ là Phục Linh, ta muốn ngươi sống, sống cho thật tốt, hiểu chưa?" Trong cung, nhiều lúc không có Phục linh, nàng thật không biết bản thân sẽ như thế nào. Từ lâu rồi, cuộc sống của nàng không thể thiếu nàng ấy.
Thấy hai mắt tiểu nha đầu hồng lên, Thượng Trang lại nói: "Nhớ kỹ, sau khi ra ngoài, đừng chạy loạn. Nếu... Nếu gặp Mạc thị vệ, không được nhắc với hắn chuyện ngân châm, biết chưa?" Tuy cơ hội nàng ấy gặp Mạc Tầm là rất nhỏ, nhưng nàng vẫn phải dặn dò một lần mới yên tâm.
"Được rồi, hai người định nói tới khi nào?" Đằng trước truyền tới thanh âm của An Lăng Tễ.
"Tiểu thư..."
"Đi đi." Tiễn Phục Linh ra khỏi cửa, nàng ấy cuối cùng cũng buông tay. Đợi tới khi không còn thấy thân ảnh đó, Thượng Trang mới hoàn hồn, phân phó thái giám bên cạnh, "Đi, goi Huyên Chu tới gặp bổn cung."
Cung nữ dìu nàng về phòng. Rất nhanh, Huyên Chu đã tới, nàng ta cung kính quỳ xuống, dập đầu: "Nương nương, người rốt cuộc cũng chịu tin lời nô tỳ nói rồi."
Thượng Trang cười một tiếng yếu ớt, kỳ thật nàng vẫn còn hỏi nghi Huyên Chu, chỉ là hôm nay, nàng cần một người ở bên cạnh. Cho nàng ta đứng dậy, nàng nói: "Phục Linh có việc phải xuất cung, trong khoảng thời gian này, bổn cung để ngươi hầu hạ bên cạnh. Hầu hạ cho tốt, chuyện quá khứ, bổn cung có thể sẽ bỏ qua."
"Nô tỳ tạ nương nương ân điển!" Huyên Chu lập tức dập đầu tạ ơn.
Hít một hơi thật sâu, Thượng Trang nhìn chằm chằm cung nữ trước mặt. Huyên Chu khẳng định là mật thám, chỉ là cho tới giờ phút này, nàng vẫn không thể xác định nàng ta rốt cuộc là người của ai, giữ nàng ta bên cạnh không biết có thể chuốc tới tai họa gì. Như vậy, hiện tại nàng thu giữ nàng ta bên mình có coi là hiện hạ không?
Đắng chát mà cười, nàng muốn dùng hết sức bảo vệ Phục Linh, nếu nàng ấy không vụng về, lòng nàng đã không khẩn trương như thế.
Vì xảy ra chuyện trước đó, lần này Huyên Chu ở trước mặt nàng vô cùng cần mẫn, nói không nhiều một chữ, đi không nhiều một bước.
Qua hai ngày, nghe nói thái hậu xin các vị Vương phi vào cung ở, nàng còn nghe nói, An Lăng Vụ cũng tới. Thời điểm nghe tin Thái Hậu truyền các vị Vương phi vào cung, nàng không khỏi khiếp sợ. Nói là cùng thái hậu giải sầu, thực chất là để kiềm chế các vị vương gia. Dù sao tiền triều đang không yên, Thái Hậu cũng phải dụng tâm một chút.
Nhóm vương phi được an bài ở Tuyết Tùng Cung gần Úc Ninh Cung. Thái Hậu tuy "giam lỏng" các nàng nhưng về an toàn lại vô cùng chú ý, nếu không, chỉ cần một vương phi xảy ra chuyện, hậu họa không thể lường trước được.
Nghe nói Mộ Dung Vân Khương có qua Tuyến Tùng Cung trò chuyện với các vương phi, về sau, đám người Vân Phi, Niên Tần cũng tới.
Huyên Chu mang trà vào, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương có muốn qua gặp các vị vương phi không?"
Thượng Trang gật đầu, đương nhiên phải đi, đi chẳng qua là xuất phát từ lễ nghi mà thôi, có điều, người nàng muốn gặp nhất vẫn là An Lăng Vu.
Nghỉ ngơi mấy ngày, đầu gối đã khá hơn nhiều. Mấy ngày nay, những lúc Nguyên Duật Diệp tới, nàng tận lực không đứng dậy đi lại nhiều, tránh cho hắn nhìn ra manh mối.
Cỗ kiệu dừng trước cửa Tuyết Tùng Cung, Huyên Chu dìu nàng vào, trùng hợp gặp Cảnh Vương đang đi ra. Cảnh Vương không có ý định dừng lại, vội vàng chào hỏi một tiếng rồi rời đi. Thái Hậu mời nhóm vương phi tới đây, các vương gia đương nhiên sẽ tranh thủ vào cung thăm hỏi. Hôm nay tới thăm Cảnh Vương Phi, Cảnh Vương lo lắng mặc một thân lục giáp cũng là bình thường.
Vào trong, lần lượt chào hỏi các vị vương phi, cuối cùng nàng mới tới gian phòng của An Lăng Vu.
Không cho Huyên Chu theo vào, một mình Thượng Trang đi vào trong.
An Lăng Vu tự mình rót trà cho nàng, nói: "Nương nương thế mà đại giá quang lâm tới đây!" Nàng ấy mỉm cười, mời nàng ngồi xuống.
Thượng Trang an tọa, cau mày: "Lời này có ý gì?"
"Ý gì? Nương nương tự tay đẩy nàng ấy xuất cung, việc này người không còn nhớ sao? Hoàng Thượng khẳng định vẫn quan tâm nàng ấy, dù sao tình cảm cũng nhiều năm rồi, nhưng nương nương là người làm đại sự, có thể khiến Hoàng Thượng chính miệng nói không cần nàng ấy, như thế, nương nương còn không cao hứng sao?" Thanh âm của An Lăng Vu cũng không quá lớn, ngay cả nụ cười cũng chỉ nhàn nhạt thoáng qua.
An Lăng Vu lại hỏi: "Nương nương hi vọng nàng ấy ổn à?"
Thượng Trang gật đầu, đương nhiên là hi vọng thế.
"Người yên tâm, nàng ấy rất tốt, vương gia đối đãi với nàng ấy rất tốt, Mạc Tầm cũng vậy, tất cả mọi người đều đối tốt với nàng ấy." An Lăng Vu ngồi bên cạnh nhẹ giọng, "Có điều nếu ta là nương nương, ta cũng sẽ làm như vậy, bởi vì yêu một người không hề sai."
Nhìn nữ tử trước mặt, nàng ấy cho rằng nàng là vì yêu Nguyên Duật Diệp sao? Nàng ấy sao có thể biết được phức tạp trong mối quan hệ đó?
Vô vị mà cười, Thượng Trang thay đổi chủ đề, hỏi: "Như vậy còn ngươi, vẫn tốt chứ?"
Trên mặt An Lăng Vu nhuộm một tầng hạnh phúc: "Ta rất tốt, Vương gia đối với ta rất tốt, chàng là người vừa ôn nhu lại biết săn sóc."
"Cho nên ngay cả khi không thể về nhà, điều đó cũng không quan trọng sao?" Mỗi lần nghĩ tới, Thượng Trang đều cảm thấy An Lăng Vu đang sống trong phúc mà không biết phúc, nàng ấy có nhà, thế mà lại lựa chọn không về.
Nếu như nàng còn nhà, ai có thể ngăn cản bước chân nàng về nhà chứ?
Có cha có mẹ, đó là chuyện hạnh phúc cỡ nào?
Sắc mặt An Lăng Vu tối sầm, lại nghe Thượng Trang nói: "Nương của ngươi bệnh rồi." Có lẽ thật sự là do nhớ nữ nhi mà sinh bệnh, mà nữ nhi này đương nhiên không phải nàng.
"Việc này ta sớm đã biết." An Lăng Vu cắn môi, "Các ngươi nhất thiết phải từng người từng người tới nói ta biết sao? Trong nhà đã có ca ca, ta không lo lắng."
"Ngươi không nhớ mẫu thân mình sao?" Khi đó, phu nhân sủng ái nàng ấy chừng nào, tuy lão gia nghiêm khắc, nhưng phu nhân vẫn không màng tất cả mà yêu thương.
An Lăng Vu quay mặt, bàn tay trắng nõn nắm chặt góc áo, qua nửa ngày mới mở miệng: "Nhớ, nhưng ta có thể thế nào? Ta của hiện tại còn trở về được sao? Đừng nói là lúc này không thể xuất cung, cho dù ở bên ngoài, ta có thể dùng lý do gì để trở về? Vương gia sẽ nhìn ta thế nào? Ngươi thì sao? Muốn An Lăng gia mang tội khi quân sao? Ta sớm đã nói, ta không còn là An Lăng Vu nữa, ngươi mới chính là An Lăng Vu. Mà ta chỉ là Diệc Trang, một nữ tử bình thường tên Diệc Trang!"
Diệc Trang...
Thượng Trang không khỏi cười khổ, làm sao nàng ấy ngờ được Diệc Trang thật sự hiện tại lại ở trong Hoàn Vương phủ!
A, đúng là tạo hóa trên người!
Thôi, nàng không nên chấp nhất chuyện này, hiện tại chỉ chua xót mở miệng: "Ta chỉ hi vọng ngươi có thể thật sự hạnh phúc. Lần này hồi kinh e rằng không thể lập tức trở về, hôn sự của ngươi và Vương gia định cử hành ở kinh thành sao?"
Nhắc tới hôn sự, An Lăng Vu tựa như xấu hổ, vội thấp đầu nói: "Việc này đương nhiên là do Vương gia làm chủ."
Đúng vậy, một nữ tử đương nhiên không nên nhiều lời việc này.
Qua một hồi lâu, Thượng Trang đột nhiên cảm thán: "Kỳ thật, ta rất hâm mộ ngươi."
Nàng ấy có thể làm chuyện mình muốn, mà còn nàng? Cuộc đời đều bị người ta sắp xếp. Thỉnh thoảng nàng sẽ hỏi chính mình, nếu hiện tại cho nàng dũng khí một lần, nàng rốt cuộc muốn làm cái gì?
Hỏi, nhưng lại không có đáp án.
Cuộc sống giúp chồng dạy con đã trở thành hi vọng xa vời, mà cuộc sống hiện tại...
Nguyên Duật Diệp một lòng che chở nàng như một nam tử bình thường, mà nội tâm nàng cũng bắt đầu mềm mại.
Lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm của cung nữ: "Vương gia tới rồi."
An Lăng Vu lập tức tươi cười vui vẻ, ngược lại là Thượng Trang chỉ cảm thấy chấn động. Vương gia, đương nhiên là Nguyên Chính Hoàn!
Cửa mở ra, An Lăng Vu mỉm cười đứng dậy, thấp giọng gọi: "Hoàn!"
Huyên Chu bên ngoài không biết là ai, hiện tại bước vào, thấy Thượng Trang ở đây, Mạc Tầm thật sự kinh hãi.
An Lăng Vu vội giải thích: "Tu Dung nương nương tới chỗ thiếp ngồi một chút, không ngờ các người cũng tới."
Tu Dung nương nương...
Là nàng!
Nguyên Chính Hoàn nắm chặt cây quạt trong tay, không biết vì nguyên cớ gì, đáy lòng đột nhiên cảm thấy không khỏe, y miễn cưỡng cười cười: "Thì ra là nương nương, xem ra là bổn cung quấy rầy hai người nói chuyện."
Thượng Trang cũng đứng dậy, đi tới trước mấy bước: "Bổn cung chẳng qua là tới thăm hỏi, nếu Diệc Trang cô nương cần gì, bổn cung sẽ cho cung nữ chuẩn bị." Trên mặt y vẫn không có chút khác thường, phảng phất như chuyện hôm đó không phải y làm, mà nàng không nên hoài nghi những gì mắt mình nhìn thấy, không phải sao? Nàng thật sự không muốn nghi ngờ y, nhưng tất cả đều không hẹn mà gặp cùng chỉ về một phía.
Nguyên Chính Hoàn nghe thấy tiếng bước chân của nàng, một nông một sâu, xem ra ngày đó y ra tay rất nặng, đã nhiều ngày như vậy vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại. Chỉ là, ngày đó nếu không thể dùng lực, ngân châm sẽ không đâm đúng hướng, chắc chắn sẽ bị Nguyên Duật Diệp phát hiện.
Y tự nói với chính mình, nữ tử trước mặt không hề liên quan tới bản thân, chỉ là vẫn không rõ tại sao, nội tâm lại vô cùng trống rỗng, rất đau.
Đầu ngón tay run lên, trên mặt, y vẫn khẽ cười: "Vậy bổn vương thay Trang Nhi đa tạ nương nương trước, Thái Hậu thích náo nhiệt, giữ Trang Nhi ở lại cung, bổn vương vốn lo nàng ấy ở đây không có ai nói chuyện, hôm nay xem ra, ngược lại là bổn vương quá lo lắng."
Sắc mặt An Lăng Vu ửng đỏ, tới bên cạnh y, nhỏ giọng: "Thiếp ở đây rất tốt."
Y mỉm cười, đưa tay nắm tay nàng ấy.
Thượng Trang thoáng đưa mắt nhìn nơi tay bọn họ đan xen rồi vội dời đi, nói: "Vương gia và Diệc Trang cô nương hẳn có rất nhiều lời muốn nói, vậy bổn cung về trước, ngày khác lại tới thăm Diệc Trang cô nương." Dứt lời, nàng nâng bước định đi.
"Nương nương." Y lên tiếng gọi nàng, chần chờ một lát, rốt cuộc cũng tiếp tục, "Tuy Hoàng Thượng sủng ái nương nương nhưng bổn vương cũng xin khuyên nương nương một câu, mỗi lần xuất hiện hay làm việc nên chú ý thỏa đáng."
Thượng Trang chấn động, quay đầu không tin nhìn y. Y cũng cho rằng vì tranh thủ tình cảm, nàng mới khiến Nguyên Duật Diệp chính miệng đẩy muội ấy xuất cung sao?
Như thế, y cũng quá đề cao nàng rồi.
Đột nhiên, chỗ đầu gối đột nhiên phát đau, sắc mặt Thượng Trang bất giác thay đổi.
"Nương nương sao vậy?" Thấy nàng không ổn, An Lăng Vu vội tiến lên, hỏi.
Thượng Trang cười yếu ớt, lại chuyển hướng nhìn Nguyên Chính Hoàn, nói: "Bổn cung không sao, vẫn là đa tạ vương gia thủ hạ lưu tình."
Lời nàng nói khiến Mạc Tầm biến sắc, hắn trừng mắt nhìn nàng, nắm chặt trường kiếm trong tay. Nàng cư nhiên lại biết là chủ tử đả thương mình?
Biểu tình của Nguyên Chính Hoàn thì ngược lại, y chậm rãi xoay xe lăn, theo tiếng của nữ tử mà đưa mắt nhìn, qua nửa ngày mới mở miệng: "Nương nương thật khiến bổn vương giật mình."
Thượng Trang nhìn y, y không phải cũng khiến nàng giật mình sao?
"Vậy còn Hoàng Thượng?" Lời y nói chẳng qua là muốn hỏi Nguyên Duật Diệp có biết hay không.
Thượng Trang cắn môi, hỏi lại: "Vương gia có hi vọng ngài ấy biết không?"
An Lăng Vu lúc này mới nhận ra ý tứ trong cuộc trò chuyện của họ, không khỏi lo lắng mà gọi một tiếng: "Hoàn..."
Y khẽ cười, nắm chặt tay nàng ấy, nhẹ giọng: "Xem ra nương nương có lời muốn nói với bổn vương, Mạc Tầm, dẫn Trang Nhi ra ngoài đi."
Mạc Tầm chần chờ, cuối cùng đành phải cắn răng: "Diệc Trang cô nương, chúng ta ra ngoài thôi."
"Hoàn..." An Lăng Vu nhíu mày, rốt cuộc là chuyện gì mà nàng cũng không nghe được, hay là... Liên quan tới Thượng Trang?
"Không có gì." Y cười một tiếng.
Mạc Tầm dẫn An Lăng Vu ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thượng Trang và Nguyên Chính Hoàn. Y di chuyển xe lăn về phía trước muốn tới gần nữ tử. Thượng Trang không nhúc nhích, chỉ an tĩnh đứng đấy, đau nhức ở đầu gối từng đợt truyền tới, trong hoảng hốt, trái tim nàng đột nhiên đập loạn nhịp.
"Tại sao phải làm như vậy?"
Nghe nàng cuối cùng cũng lên tiếng, y ngước mắt, đang định mở miệng lại nghe nàng hỏi: "Trong trận mã cầu ở Hưng Viên lần đó, tại sao phải giết hắn?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]