Thượng Trang ở Cảnh Nhân Cung nghe nói chiến sự ở tiền tuyến ngừng lại, không khỏi lo lắng, thật không biết Nguyên Duật Diệp sẽ dùng cách gì để ứng đối chuyện ở trước mắt.
Phục Linh ở cạnh cắn răng hỏi: "Tiểu thư, bộ dáng ngày thường của Tiêu thái tử kia rốt cuộc là sao vậy? Nô tỳ thật muốn moi tim hắn ra xem trong đó rốt cuộc đen tối như thế nào!" Có thể hạ lệnh tàn sát bá tánh trong thành, Phục Linh đương nhiên hận tới cực điểm.
Thượng Trang ngây ra, không khỏi nhớ lại cái ngày gặp Tiêu Dự trên tường thành Lê Quốc. Cẩn thận hồi tưởng, hắn chẳng qua chỉ cho nàng cảm giác mình là thiếu niên nho nhã mà thôi, trong trí nhớ, hắn tựa như không nên là người làm ra chuyện tàn sát dân trong thành như thế.
Nghĩ tới đây, nàng bất giác muốn cười, có lẽ do nàng nghĩ quá đơn giản, đó là hận nước thù nhà, há sao có thể nhờ vào cảm giác mà kết luận?
Hôm sau, nghe nói các vị Vương phi đều sẽ xuất cung. Thời điểm qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hậu, Thượng Trang đúng lúc gặp nhóm Vương phi ở đó. Thái Hậu hàn huyên với các nàng vài câu, sau đó từng người lần lượt ra ngoài.
Ánh mắt An Lăng Vu nhìn Thượng Trang có chút kỳ quái, tựa như có rất nhiều lời muốn nói vậy, chỉ là lúc này đang ở Úc Ninh Cung, bọn họ không thể nhiều lời.
Thời điểm nàng ấy đứng dậy, bên ngoài có tiếng thái giám báo Nguyên Chính Hoàn đã tới.
Thượng Trang kinh hãi, An Lăng Vu vội quay đầu nhìn.
Khí sắc của y hôm nay không tệ, nhớ tới mắt y lúc này đã có thể nhìn thấy quan sát, Thượng Trang không khỏi cẩn thận quan sát y, nhìn dáng vẻ này, y tựa hồ chưa nói cho mọi người biết. Như vậy, nàng cũng nên im lặng sao?
Ánh mắt y không nhìn về phía nàng, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Thần tới để đón Trang Nhi, thật không ngờ Thái Hậu lại tìm nàng ấy nói chuyện."
Thái Hậu cười đáp: "Đúng vậy, lần này rời đi cũng không biết khi nào mới gặp lại, cho nên ai gia muốn nói lời từ biệt. Vương gia khi nào khởi hành?"
"Mấy ngày nữa." Y thong dong trả lời.
Thái Hậu gật đầu, An Lăng Vu đã tiến lên trước đứng cạnh bên y.
Lúc này, thế tử bước vào, nhu thuận hành lễ. Thời điểm hành lễ với Nguyên Chính Hoàn, hài tử ngẩng đầu, nhỏ giọng với Thái Hậu: "Thái Hậu, Đàm Nhi đã bái kiến ngài ấy ở nhà."
Thái Hậu cười cười: "Đàm Nhi đương nhiên là đã gặp, gọi hoàng thúc công đi."
Thế tử tựa hồ không vui, tâm tính của hài tử lúc nào cũng trắng như tờ giấy, thích là thích, không thích là không thích. Khi đó trên đường từ Vân Điện Quận về kinh thành, nó từng nói với Nguyên Duật Diệp, Nguyên Chính Hoàn không nói chuyện với nó, vì thế nó liền không thích y.
Ti Y bước lên pha trà, đúng lúc thế tử xoay người, cả hai không cẩn thận đụng vào nhau, trà nóng văng tung tóe dính lên vạt áo của thế tử. Mọi người hoảng sợ, Ti Y vội vàng giúp nó cởi y phục. Mùa này y phục mỏng, sợ bỏng tới nó.
"Sao lại như vậy!" Thái Hậu quát lớn.
Ti Y bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, vừa nói "Nô tỳ đáng chết" vừa vội vàng công việc trong tay.
Thế tử lại nhỏ giọng: "Đàm Nhi không đau."
Y phục đã cởi bỏ, nơi đó một mảnh sưng đỏ, ngay cả Thượng Trang nhìn cũng cảm thấy trái tim trầm xuống, hài tử này thế mà còn nói không đau.
Đáy mắt Thái Hậu lộ rõ sự đau lòng, vội phân phó: "Còn không mau truyền thái y đến!"
Ti Y nhận lệnh, hấp tấp lui xuống.
Niên Tần vừa lúc ngồi bên cạnh, vội vàng cầm khăn lau sạch nước trên người hài tử.
Y phục cởi ra, trên tay nó để lộ cái bớt nho nhỏ. Niên Tần bất giác nhìn thoáng qua, Thái Hậu cũng nhìn thấy, thuận miệng nói: "Đột nhiên ai gia nhớ tới cái bớt trên người Vương gia."
Thượng Trang kinh hãi, Nguyên Chính Hoàn lại nở nụ cười, chỉ hỏi: "Thế tử thật sự không sao chứ?"
Thái Hậu nhìn thế tử, thấy thế tử lắc đầu với mình, bà liền yêu thương xoa đầu nó. Đúng là hài tử nghe lời, chỉ tiếc, đây lại là tôn nhi của Hứa Thái Hậu.
"Đàm Nhi nghe lời nhất, hoàng thúc cháu cũng rất quan tâm cháu, theo ai gia thấy, cháu lại giống hoàng thúc công của mình nhất." Bà ta vừa nói vừa nhìn Nguyên Chính Hoàn, cười hỏi, "Vương gia nói đúng không? Nó và ngài đều có cái bớt trên người. Gia gia vẫn còn nhớ, đó là di truyền từ mẫu hậu ngài."
Nguyên Chính Hoàn khẽ cười: "Sao Thái Hậu lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới mà thôi."
Lúc này, thái y đã tới, vội vàng tiến lên xem vết thương cho thế tử.
Thượng Trang lẳng lặng ngồi một chỗ, thoáng giật mình, Thái Hậu nói cái bớt trên người Nguyên Chính Hoàn di truyền từ Thuần Giai Hoàng Hậu, cái bà ta ám chỉ đương nhiên là bớt hình trăng lưỡi liềm kia. Vậy, cái bớt trên người Mộ Dung Vân Sở rốt cuộc là gì? Sao có thể trùng hợp như vậy?
Phục Linh không biết cái bớt trên người Nguyên Chính Hoàn, vì thế chỉ thoáng nhíu mi, không nói gì.
Thái y cẩn thận thăm khám mới đứng lên bẩm báo: "Thái Hậu, thế tử không sao, thần sẽ để laiji thuốc bôi cho ngài ấy, dùng vài ngày có thể tiêu đi chỗ sưng đỏ."
Nghe vậy, Thái Hậu mới yên lòng.
Nguyên Chính Hoàn mở miệng: "Nếu đã thế, thần không ở lại nữa, xin cáo lui." Dứt lời, y liền ra ngoài, ánh mắt tới cuối cùng vẫn không nhìn Thượng Trang, phảng phất là tận lực.
An Lăng Vu cũng vội hành lễ cáo lui.
Thái Hậu cũng không giữ họ lại, chỉ gật đầu, ánh mắt lại dừng trên người thế tử.
Cung nữ đã lấy y phục sạch cho hài tử thay, hài tử mỉm cười với Thái Hậu, lắc đầu: "Đàm Nhi không đau."
Đã sưng đỏ như vậy, sao có thể không đau?
Ngồi thêm một lúc, Nguyên Duật Diệp lại nắm tay Mộ Dung Vân Khương tới. Ánh mắt cũng đám phi tần, hoặc là ao ước, hoặc là ghen ghét, nhưng vì đối phương là Hoàng Hậu nên không ai dám nhiều lời.
Chỉ có một mình Thượng Trang từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không nhìn bọn họ.
Trong lúc vô tình Nguyên Duật Diệp thoáng lướt qua nữ tử, nhìn nàng như muốn trốn đi, hắn miễn cưỡng cười cười, nhanh chóng chuyển hướng về Thái Hậu, bộ dáng khiến người ta cảm thấy bọn họ mẫu từ tử hiếu mà trò chuyện.
Phục Linh đứng sau Thượng Trang, chỉ cắn răng mà nhìn. Nàng mặc kệ nhiều như vậy, nàng chỉ không hiểu, sao Hoàng Thượng có thể đối xử với tiểu thư nhà mình như thế?
Rời khỏi Úc Ninh Cung, Phục Linh dìu Thượng Trang trở về. Đi được một đoạn, Thượng Trang đột nhiên cảm thấy có gì đó đánh vào đùi khiến nàng đau tới rên một tiếng, bất giác ngã xuống.
"Tiểu thư!" Phục Linh vội giữ nàng lại.
Lúc này, có một người đi ngang qua kéo ống tay áo của Thượng Trang, khí lực kia rất lớn, "Xẹt" một tiếng, ống tay áo bị người ta hung hăng giật đi.
Thượng Trang giật mình đưa mắt nhìn, thấy người đó còn đang nắm chặt ống tay áo đã bị xé xuống của nàng trong tay, cười như không cười mà nhìn nàng. Ánh mắt đó khiến trái tim Thượng Trang trầm xuống, Vân Phi là cố ý, cố ý xé rách ống tay áo của nàng!
Phục Linh mở lớn hai mắt, đây lại là chuyện gì?
Hôm nay thời tiết oi bức, trên người nàng chỉ có một bộ y phục, bằng không nàng đã cởi bỏ áo khoác cho tiểu thư choàng lên.
Sau lưng có tiếng bước chân lại gần, Vân Phi đột nhiên lớn tiếng: "A, sao muội muội đi đường không cẩn thận một chút, lỡ bị thương thì làm sao đây? Muội xem, y phục rách rồi, như vậy thì không tốt lắm, ha ha ha." Nàng ta đắc ý trêu chọc, ánh mắt lóe lên, nói tiếp, "Vừa rồi đúng là khiến bổn cung bị dọa tới nhảy dựng lên, bổn cung còn tưởng sẽ nhìn thấy thủ cung sa trên tay muội muội, thật không ngừ là nhìn nhầm rồi. Bổn cung nói mà, Vu muội muội là ai, sao có thể vẫn là một thân hoàn bích tới ngày hôm nay chứ?"
Nàng ta vừa dứt lời, nhóm hậu phi phía sau liền khịt mũi coi thường, chỉ là ánh mắt của Vân Phi lúc này khiến Thượng Trang không khỏi cả kinh, nàng lập tức theo bản năng nhìn cánh tay phải của mình, trong tích tắc, cuối cùng cũng ngẩn ra!
Cánh tay trơn bóng kia cứ đột ngột lọt vào mắt nàng như thế!
Nơi đó vốn có thủ cung sa chói mắt, hôm nay lại sạch sẽ tới cơ hồ ngay cả chút dấu vết cũng không tìm được.
Nàng theo bản năng xoa xoa chỗ đó, cái này... Sao có thể?
Thủ cung sa của nàng đâu?
Tiếng bước chân gấp rút của nam tử tới gần, Thượng Trang còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay to lớn đã đưa qua bóp chặt cổ tay nàng, dùng sức kéo nàng thân thể nàng qua.
Thượng Trang lảo đảo ngã vào lòng hắn, mà ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm cánh tay trơn bóng kia, nơi đó của nàng nên có dấu thủ cung sa...
"Hoàng Thượng..." Mộ Dung Vân Khương đi tới, nhẹ giọng gọi hắn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cẩn thận nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nghĩ tới Vân Phi, trên mặt nam tử liền lộ vẻ phẫn nộ.
Đầu ngón tay Mộ Dung Vân Khương run lên, chẳng lẽ... Không tin mà nhìn nữ tử trước mặt, chuyện giữa nàng ấy và Nguyên Chính Hoàn thật sự là không có lửa thì làm sao có khói sao?
Chẳng lẽ cảnh ca ca nhìn thấy không chỉ dừng ở nụ hôn?
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Vân Khương liền khẩn trương nhìn Nguyên Duật Diệp.
Sắc mặt hắn hết sức khó coi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cánh tay của Thượng Trang, thật lâu sau vẫn chưa dời đi.
Vân Phi lạnh lùng nở nụ cười, nàng ta tỏ vẻ ngập ngừng mà tiến lên: "Hoàng Thượng, thần thiếp... Là thần thiếp nhìn lầm, nào có thủ cung sa chứ?"
Không có!
Không có mới chính là vấn đề!
Nguyên Duật Diệp bỗng nhiên ngước mắt nhìn Vân Phi, cái cảm giác bức bách này khiến vẻ mặt đắc ý vừa rồi lập tức tan đi. Nàng ta không tự chủ mà lui nửa bước, cúi đầu, không nhiều lời nữa. Chỉ là, xem sắc mặt của Nguyên Duật Diệp, hắn đang tức giận đúng không?
Đúng vậy, sao có thể không tức giận cơ chứ? Chỉ cần là nam nhân, hắn nhất định sẽ tức giận, huống chi, hắn còn là hoàng đế.
Thượng Trang bắt đầu hoảng loạn, vội mở miệng: "Hoàng Thượng, thần thiếp..."
Nhưng nam tử trước mặt không cho nàng dứt lời, hung hăng gạt bỏ cánh tay nàng ra, lập tức rời đi.
Đột nhiên Thượng Trang lại nhớ đến hôm qua An Lăng Tễ vào cung, nói lời đồn về chuyện của nàng và Nguyên Chính Hoàn không hề nông cạn, cứ đồn đãi như vậy, Nguyên Duật Diệp khẳng định không thể chấp nhận, huống chi là hôm nay!
Nàng vẫn một thân hoàn bích, điều này không ai rõ hơn Nguyên Duật Diệp, mà điều nực cười lúc này chính là, thủ cung sa của nàng đã biến mất.
Không lẽ Nguyên Duật Diệp cho rằng nàng và Nguyên Chính Hoàn...
Cắn răng, Thượng Trang nâng bước chạy về hướng nam tử vừa đi.
"Tiểu thư!" Phục Linh thấy nàng đột nhiên rời đi, hoàn hồn từ sự tình khi nãy, vội vàng rời đi.
Bước ra khỏi ngạch cửa Úc Ninh Cung, cũng không biết dưới chân trượt phải thứ gì, cả người Thượng Trang ngã xuống, lòng bàn tay xẹt qua mặt đất sinh ra cảm giác nóng rát.
"Tiểu thư!" Phục Linh vội xông lên dìu nàng.
Thượng Trang lại như không để ý, trực tiếp đuổi ra ngoài.
Lúc này, ngự giá đã đi xa.
Phục Linh cắn răng: "Là... Là hướng Quán Sư Cung." Đó là tẩm cung của Hoàng Hậu.
Thượng Trang không chần chờ, lập tức đuổi theo. Nàng không hiểu chuyện vừa rồi là như thế nào, nhưng nàng muốn giải thích rõ ràng với hắn, nàng chẳng làm gì cả!
Chuyện thủ cung sa, nàng không biết tại sao lại như vậy, nhưng cho dù hắn không muốn nghe nàng nói, nàng cũng phải giải thích một câu.
Phục Linh vừa đuổi theo vừa gọi, mà Thượng Trang chạy càng lúc càng nhanh, căn bản không hề có ý dừng lại.
Bên ngoài Quán Sư Cung chỉ còn lại một cỗ kiệu rỗng.
Nhóm cung nhân thấy nàng chạy tới liền vội ngăn cản: "Tu Dung nương nương, người..."
"Bổn cung tìm Hoàng Thượng."
Cung nữ kia sợ run lên, thời điểm quay đầu thấy Thanh Nhi đi tới, vội hỏi: "Thanh Nhi tỷ tỷ, Tu Dung nương nương nói muốn tìm Hoàng Thượng."
Thanh Nhi đóng cửa ở sau lại, tiến lên hành lễ với nàng, mới nói: "Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương đang nghỉ ngơi, Tu Dung nương nương tốt nhất vẫn là đừng quấy rầy."
"Vào trong bẩm báo, nói bổn cung có việc muốn tìm Hoàng Thượng." Thượng Trang lạnh giọng.
Phục Linh sốt ruột nhìn tiểu thư nhà mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khi nãy Hoàng Thượng rõ ràng tức giận, điểm này nàng chắc chắn không nhìn lầm. Khẽ kéo vạt áo của Thượng Trang, nàng nhỏ giọng: "Tiểu thư, hay là... Hay là về trước đi." Y phục trên người tiểu thư đã rách, dọc đường, rất nhiều cung nhân đều bàn tán về nàng ấy.
Y phục không chỉnh tề, trong cung cũng là kiêng kị.
Thanh Nhi nhíu mày nói: "Nương nương vẫn là trở về đi, khi nào muốn gặp, Hoàng Thượng sẽ qua Cảnh Nhân Cung, lúc này, đừng để mọi người hướng ánh mắt về Quán Sư Cung."
Nàng là sợ toàn bộ hậu cung chê cười sao? Hoàng Thượng đang ở cùng Hoàng Hậu, mà Vu Tu Dung nàng ấy với tư cách là sủng phi ngày xưa gấp rút đuổi theo tới Quán Sư Cung đòi gặp Hoàng Thượng. A, thì ra nàng ấy cũng có ngày như vậy!
Thanh Nhi càng nghĩ càng đắc dĩ. Không màng tới tiểu thư nhà mình và Hoàng Thượng thế nào, chỉ riêng điểm này cũng đủ chọc tới nhuệ khí của Vu Tu Dung, nàng đương nhiên cao hứng!
Chỉ cần không bước vào cánh cửa này, nàng ấy sẽ vĩnh viễn không biết hai người bên trong rốt cuộc ra sao!
"Tiểu thư..." Phục Linh duỗi tay giữ chặt thân thể Thượng Trang, thấy sắc mặt nàng ấy tái nhợt, nàng lo độc trong người tiểu thư lại phát tác, vì thế nhẹ giọng, "Tiểu thư, chúng ta về trước đi." Nàng thật sự muốn trách Hoàng Thượng, rốt cuộc có lời gì, bọn họ không thể từ từ nói sao?
"Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng!" Nàng vẫn giữ câu nói đó. Hôm nay có lẽ là nàng cố chấp, nhưng nàng muốn hắn nghe chính miệng nàng giải thích một câu.
Thanh Nhi bắt đầu tức giận, vừa định lên tiếng thì cánh cửa sau lưng mở ra. Trương công công thò đầu ra nhìn, lộ vẻ khó xử, thoáng chần chờ, hắn cuối cùng cũng nâng bước ra ngoài, nói: "Nương nương, vẫn là trở về đi."
Thượng Trang thấy là Trương công công liền vội nói: "Công công vào trong báo với Hoàng Thượng, nói rằng bổn cung có lời muốn nói với ngài ấy."
Trương công công thở dài: "Nương nương, vẫn là trở về đi."
"Công công, Hoàng Thượng không gặp, bổn cung sẽ không đi!"
"Người!" Thanh Nhi bị chọc giận tới sắc mặt cũng thay đổi, thiên hạ này sao lại có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy! Từ chỗ thiếu gia, nàng đã cảm thấy nữ tử này không hề tốt đẹp!
Trương công công nhấp môi, lắc đầu khó xử: "Hoàng Thượng nói, nếu nương nương cố chấp thì quỳ ở đây đợi đi."
Phục Linh kinh hãi: "Công công nghe lầm rồi sao? Hoàng Thượng sao có thể..."
"Phục Linh!" Thượng Trang mở miệng cắt ngang, nàng không biết lợi hại trong quan hệ này, nhưng nếu hắn đã kêu nàng quỳ, vậy nàng quỳ!
Thượng Trang lập tức quỳ xuống, không chút chần chờ.
Nàng chợt nhớ, khi đó mới đăng cơ, hắn cũng phạt nàng như vậy, là Linh Khuyết đem đệm hương bồ đến cho nàng dùng, muội ấy còn nói, tính tình của hắn đến nhanh, đi cũng nhanh.
Vậy lần này thì sao?
Có thể đi nhanh không?
Thượng Trang cười cười, thời điểm quay đầu mới phát hiện, người và vật đều đã thay đổi.
Hôm nay trong cung nào còn Linh Khuyết?
Trương công công không nói gì cả, thở dài một tiếng rồi vào trong.
Thanh Nhi cũng không nhiều lời, theo bước Trương công công rời đi.
Phục Linh khom người dìu Thượng Trang, cau mày nói: "Tiểu thư sao phải quỳ! Chúng ta về thôi!" Hoàng Thượng vô tâm, nhưng nàng đau lòng.
"Nô tỳ đúng là không hiểu." Dứt lời, nha đầu liền khóc lên.
Vương gia dẫn Diệc Trang đi rồi, Hoàng Thượng lại chỉ ở cùng Hoàng Hậu, tiểu thư phải làm sao đây? Ai tới đau lòng cho tiểu thư chứ?
Nghĩ tới đây, Phục Linh khóc càng lớn, thân thể nhịn không được mà run rẩy, trong lòng, thầm trách đám người kia.
Trong Quán Sư Cung.
Trương công công đi vào thấy Nguyên Duật Diệp sắc mặt ngồi bên giường đợi, hắn thoáng chần chờ, cuối cùng cũng tiến lên, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, nô tài đã truyền lời theo ý của ngài, Tu Dung nương nương không chịu rời đi, thật sự... Quỳ gối bên ngoài."
Trái tim thoáng động, hắn lại không lên tiếng.
Thanh Nhi đi tới bên cạnh Mộ Dung Vân Khương, Mộ Dung Vân Khương cau mày: "Công công còn không đi khuyên nàng ấy trở về? Bên ngoài thời tiết oi bức như vậy, Vu Tu Dung làm sao chịu được?"
Trương công công còn chưa mở miệng, Thanh Nhi đã lên tiếng: "Công công khuyên rồi, là bản thân Tu Dung không chịu đi, chẳng trách ai được."
"Thanh Nhi!" Mộ Dung Vân Khương thấp giọng quát.
Lúc này mới nhớ Nguyên Duật Diệp còn ở đây, Thanh Nhi vội ngậm miệng, lặng lẽ đứng bên cạnh. Thấy sắc mặt hắn nặng nề nhưng không mở miệng, nàng mới thoáng yên lòng.
Mộ Dung Vân Khương cho bọn họ lui xuống, lúc này mới nhìn Nguyên Duật Diệp, hỏi: "Hoàng Thượng thật sự định để nàng ấy quỳ vậy sao?"
"Nếu không, Hoàng Hậu cho rằng thế nào?" Hắn cắn răng, ngữ khí lạnh lẽo tới đáng sợ.
Mộ Dung Vân Khương nắm chặt khăn lụa trong tay, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: "Chuyện đó... Là thật sao?"
Nguyên Duật Diệp bỗng nhiên nhìn nàng, cười lạnh: "Trẫm cứ nghĩ việc này Thừa Tướng sẽ miêu tả kỹ càng với nàng hơn trẫm." Tỷ như, trừ nụ hôn đó sẽ còn thứ gì.
Ý tứ trong lời của hắn, Mộ Dung Vân Khương đương nhiên hiểu.
Chỉ là ngày đó, ca ca thật sự không nhắc tới nhiều hơn, mà lời Vân Phi vừa nói, còn cả thần sắc của Nguyên Duật Diệp lúc này, nàng liền biết, trước mắt hắn, Vu Tu Dung rất có khả năng vẫn là thân hoàn bích.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi kinh hãi, tuy đây là chuyện không thể nào, nhưng trùng trùng điệp điệp sự tình gộp lại, nàng không thể không nghĩ tới khả năng này.
Tuy nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng Mộ Dung Vân Khương vẫn nói: "Thần thiếp ngu muội, không biết Hoàng Thượng đang có ý gì."
Nguyên Duật Diệp không mở miệng, chỉ có sắc mặt ngày càng khó coi.
Mộ Dung Vân Khương chỉ đứng cạnh hắn, thức thời mà không nhiều lời nữa.
............................
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, bên trong Quán Sư Cung một chút động tĩnh cũng không có. Phục Linh không khỏi sốt ruột, hết lần này tới lần khác khuyên nhủ tiểu thư nhà mình. Thấy nàng ấy kiên trì, nàng vội tới hai mắt đỏ lên, phải tìm viện binh, nhưng người ta là Hoàng Thượng, còn ai có thể áp chế Hoàng Thượng đây?
Thái Hậu?
Phục Linh cắn răng, nghĩ cũng đừng nghĩ. Quan hệ giữa Thái Hậu và tiểu thư trước giờ không tốt, cho dù có tốt, Thái Hậu cũng chưa chắc chịu ra mặt.
Đầu gối chạm đất đã bắt đầu đau đớn, ánh mặt trời ngày càng mãnh liệt, trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, Thượng Trang lảo đảo, Phục Linh vội đỡ lấy nàng, đau lòng nói: "Tiểu thư, chúng ta trở về đi..."
Lắc đầu, vẫn là lắc đầu.
Nàng không làm, nàng trong sạch, kêu nàng chết cũng có thể, nhưng không thể vũ nhục sự trong sạch của nàng!
Nhìn sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt, Phục Linh nức nở: "Tiểu thư tội gì phải khổ như vậy?" Ánh mắt bất giác nhìn cánh tay phải của Thượng Trang, tiểu thư vẫn là một thân hoàn bích, nàng là nha đầu thiếp thân, đương nhiên rõ ràng. Nhưng hôm nay tại sao lại không thấy dấu thủ cung sa?
Bỗng nhiên nhớ tới hôm đó ở Vân Điền Quận, tiểu thư gạt nàng vụng trộm cùng Vương gia ra ngoài, không khỏi chấn động, Phục Linh run giọng hỏi: "Hôm đó tiểu thư và Vương gia..." Lời nói được một nửa, cuối cùng nàng vẫn không thể tiếp tục.
Thượng Trang giật mình, ý của Phục Linh, nàng làm sao nghe không hiểu? Nắm chặt tay nha đầu, nàng trầm giọng: "Ta và Vương gia chẳng xảy ra chuyện gì cả!" Có gì hay không, nàng chẳng lẽ không rõ sao? Chỉ là, thủ cung sa chạy đâu rồi, nàng lại không thể giải thích.
Phục Linh ngẩn ra, tiểu thư đã nói như vậy, nàng đương nhiên tin, vậy nhất định không có chuyện gì!
Tự cho mình cái bạt tai, Phục Linh nghẹn ngào: "Nô tỳ không nên nói lung tung, nô tỳ sai rồi."
"Phục Linh!" Nha đầu này thật ngốc! Thượng Trang bắt lấy tay nàng ấy, mặc dù khí lực không lớn nhưng vẫn dùng sức bắt chặt. Tình hình hiện tại hoài nghi là bình thường, Nguyên Duật Diệp không phải cũng thế sao?
Thủ cung sa kia rõ ràng đã biến mất, ai có thể tin nàng vẫn còn trong sạch?
Nếu nàng không phải người trong cuộc, nàng nghĩ, chính nàng cũng sẽ hoài nghi.
.........................
Bên trong, Mộ Dung Vân Khương ngoái đầu nhìn ra ngoài, bọn họ ở nơi này đương nhiên không thể nhìn thấy tình cảnh bên đó, nàng lại bất giác quay đầu nhìn nam tử trước mặt.
Tới hiện tại, hắn vẫn không nói một câu.
Chỉ là, sắc mặt vẫn như trước.
Nghĩ gì vậy? Nữ tử bên ngoài sao?
Có lẽ vậy.
Hắn yêu nàng ấy, đương nhiên không cách nào thừa nhận bản thân bị lừa gạt như vậy.
Nếu đổi thành kẻ khác, tỷ như Từ Chiêu Nghi, hắn sẽ không chớp mắt mà trực tiếp ban chết.
Bước chân bên dưới thoáng động, nàng nhẹ giọng mở miệng: "Hoàng Thượng, có cần thần thiếp ra ngoài xem không?"
Hắn vẫn không nói lời nào, Mộ Dung Vân Khương im lặng, cuối cùng cũng nâng bước rời đi.
"Để nàng ấy vào."
Sau lưng truyền tới thanh âm lạnh lùng của nam tử, chỉ một câu ngắn gọn nhưng phảng phất chứa vô số thất vọng và mất mát.
Mộ Dung Vân Khương quay đầu, thấy khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
Lúc này, ánh mặt trời mãnh liệt đã dần tan đi, trong không khí khô nóng đã có gió nhẹ thổi tới, sắc trời tối dần.
Nghe tiếng cửa mở, Thượng Trang vội ngẩng đầu, thấy Mộ Dung Vân Khương tự mình đi ra.
Phục Linh đột nhiên sợ run lên, lúc này nàng mới tin lời thiếu gia nói khi đó, nữ tử hậu cung chỉ có Hoàng Thượng là chỗ dựa, phải dùng năng lực của mình để cố gắng sống sót.
Hôm nay, thái độ của Hoàng Thượng đối với tiểu thư khiến nàng sợ hãi.
"Hoàng Thượng cho người vào trong."
Thượng Trang run lên, thật sao? Hắn rốt cuộc cũng chịu nghe nàng giải thích sao?
Thượng Trang hân hoan đứng dậy nhưng đầu gối lại đau tới chết lặng. Phục Linh vội đỡ lấy nàng, để nàng dựa vào mình, vội hỏi: "Tiểu thư sao rồi? Đi được không?"
Nàng cắn răng, đương nhiên là được.
Thấy hai người nâng bước đi về phía trước, Mộ Dung Vân Khương lại nói: "Vẫn là một mình Vu Tu Dung vào trong đi." Nàng nhìn Phục Linh, lời nói ngắn gọn.
Phục Linh giật mình, mà Thượng Trang lúc này đã gạt tay nàng ra. Nha đầu kinh hãi, vừa định gọi nàng thì đã thấy nàng vào trong.
Bước chân vẫn loạng choạng, đầu gối truyền tới đau đớn, nàng vẫn cắn răng đi từng bước một.
Cách bình phong, nàng đã thấy nam tử đó, cắn môi, một chút cũng không chần chờ mà vào trong.
Nàng và hắn cách nhau hai trượng.
Nàng nhìn hắn, hắn lại chỉ nghe tiếng hít thở của nàng, không kêu tiến lên, cũng không ngước mắt nhìn nàng.
Qua hồi lâu, Thượng Trang cuối cùng cũng mở miệng: "Thiếp và Vương gia không làm gì cả."
"Ngay cả hôn cũng không có?" Hắn lập tức hỏi lại. Ngày đó Mộ Dung Vân Sở nói gì, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
Không khỏi giật mình, nàng biết hắn là vì chuyện hôm nay mới nhắc lại chuyện cũ, vì thế liền đi tới đứng trước mặt hắn, mỗi câu mỗi chữ đều nói rõ ràng: "Thiếp trong sạch, vì sao Hoàng Thượng lại không tin thiếp?"
Hắn ngước mắt, lạnh giọng: "Nàng bảo ta phải tin thế nào?" Ánh mắt hắn lần nữa dừng tển cánh tay của nàng.
Thượng Trang cũng theo bản năng mà cúi đầu nhìn cánh tay trắng nõn đó, đúng vậy, tin thế nào?
Không khí nhất thời trầm xuống, có gió thổi vào làm màn trướng bên giường lay động, hương thơm tươi mát trong phòng chậm rãi phiêu đãng.
Thân thể có chút run rẩy, đầu phảng phất như nặng dần, Thượng Trang không tự chủ mà tiến lên trước một bước, hắn nói, hắn phải tin nàng thế nào...
Đúng vậy, dùng cái gì để chứng minh trong sạch của nàng?
Có lẽ, chỉ có như vậy.
Nhìn nữ tử trước mặt đi về phía mình, trái tim Nguyên Duật Diệp lại đập loạn nhịp, hắn cuối cùng vẫn ngước mắt nhìn nàng. Dung nhan tái nhợt của nữ tử thu vào đáy lòng, hắn chỉ cảm thấy đau lòng, rốt cuộc, hắn vẫn để ý.
Thượng Trang miễn cưỡng cười cười, cúi người chủ động hôn hắn. Rõ ràng cảm nhận thân thể hắn run lên, nàng duỗi tay, dùng sức ôm lấy hắn. Nàng không có cách nào giải thích tại sao thủ cung sa trên cánh tay biến mất, nhưng nàng là xử nữ, nàng không sai.
Nếu là vậy, chỉ có một cách mới có thể chứng minh sự trong sạch của nàng...
Thượng Trang nhắm mắt, đưa tay, chậm rãi cởi bỏ nút thắt trên người.
Nguyên Duật Diệp kinh hãi, mở to hai mắt nhìn nữ tử trước mặt, nàng đang làm gì vậy?
A, thế này còn chưa đủ rõ ràng sao?
Cắn răng đẩy nữ tử trước mặt ra, hắn cười lạnh: "Thứ này... Vẫn là giữ cho người khác đi!"
Thượng Trang run rẩy mở mắt: "Hoàng Thượng cho rằng thứ này thiếp sẽ dành cho ai?"
"Ta còn đang muốn hỏi nàng!" Hắn phẫn nộ đứng lên, phất tay áo nhanh chóng rời đi.
"Hoàng..." Thượng Trang vội vàng đứng dậy, nhưng hai chân lại mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
Thời điểm ngước mắt mắt, thân ảnh kia đã hoàn toàn biến mất.
A, nàng bất giác bật cười, giải thích cũng đã giải thích rồi, hắn cuối cùng vẫn không tin nàng.
Tới đây một chuyến, hối hận sao?
Trong lòng tự hỏi, nàng lại lắc đầu, không hối hận! Nàng trong sạch, nàng muốn ở trước mặt hắn giải thích một lần. Hôm nay nàng đã cố gắng làm chuyện mình cần, cuối cùng cũng xong rồi!
Lảo đảo đứng dậy, giờ phút này ra cửa, thân thể tựa như nặng ngàn cân, mà bước chân lại phù phiếm như mây, không hề hòa hợp.
Cố gắng, Thượng Trang mới ra tới bên ngoài.
Thấy nàng mặt không huyết sắc đi ra, Phục Linh sợ hãi, vội vàng nhào tới: "Tiểu thư sao vậy?" Vừa rồi nàng trông thấy Hoàng Thượng tức giận đùng đùng cùng Trương công công về Càn Thừa Cung, chờ thật lâu mới thấy tiểu thư đi ra, giờ phút này, nàng thật không dám hỏi chuyện của Hoàng Thượng.
Mộ Dung Vân Khương thấy nàng như vậy cũng không nhiều lời, chỉ phân phó: "Chuẩn bị kiệu cho Vu Tu Dung."
Trở về Cảnh Nhân Cung, Thượng Trang bất lực ngã xuống.
"Tiểu thư!" Phục Linh sợ hãi kêu lên, hai tay không thể giữ chặt nàng, kinh hoảng mà gọi người vào hỗ trợ.
Nha đầu vội vàng bắt mạch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may là không phải độc trong người tiểu thư tái phát, chỉ là thân thể nàng ấy quá suy yếu rồi. Nàng biết, đoạn đường vừa rồi tiểu thư phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể kiên trì.
Nước mắt bất giác rơi xuống, nàng vội gọi cung nữ đi lấy nước, lại phân phó người lấy y phục.
Canh giữ bên giường Thượng Trang, thấy nàng đã thiếp đi, Phục Linh che miệng, không cho bản thân khóc ra tiếng.
Nước đã đưa đến, nha đầu nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, nơi đó rốt cuộc vẫn không có nước mắt. Nàng không biết vì sao tiểu thư có thể kiên cường như vậy, một tiếng cũng không khóc, một tiếng cũng không than, ngược lại là nàng sắp nhịn không được mà khóc rống một hồi.
Hầu hạ Thượng Trang thay y phục, Phục Linh canh giữ bên giường, một bước cũng không dám rời đi.
Cả người Thượng Trang như rơi vào hỗn độn, nhắm mắt, nàng tựa như lại thấy cái bớt trên người Nguyên Chính Hoàn, đầu lại bắt đầu đau lên.
"Ưm..." Rên rỉ một tiếng, Thượng Trang bỗng giật mình tỉnh lại.
"Tiểu thư!" Phục Linh gọi nàng một tiếng.
Đợi thấy rõ người trước mặt, cả người Thượng Trang run lên, vội vàng nắm chặt tay Phục Linh. Nàng biết vì sao Mộ Dung Vân Khương phải giết Phục Linh rồi! Là vì Phục Linh đã nhìn thấy cái bớt trên người Thừa Tướng!
Cái bớt hình trăng lưỡi liềm...
Thái Hậu nói, đó là di truyền tới Thuần Giai Hoàng Hậu.
Di truyền...
Mộ Dung Vân Sở quả nhiên có vấn đề!
Hoảng sợ ngồi dậy, lúc này Thượng Trang mới phát hiện cả người một chút sức lực cũng không có.
Phục Linh cả kinh, cho rằng nàng lại muốn đi gặp Nguyên Duật Diệp, lập tức khóc lên: "Tiểu thư đừng đi gặp Hoàng Thượng nữa! Hoàng Thượng... Ngài ấy... Ngài ấy..." Nếu đau lòng cho tiểu thư, Hoàng Thượng sao có thể mặc kệ nàng ấy? Sao có thể trong lúc tiểu thư sinh bệnh không chịu đi thăm?
Thượng Trang lúc này mới hoàn hồn, nàng không thể nói việc này với Nguyên Duật Diệp.
Một bên là Nguyên Chính Hoàn, mà nàng cũng từng hứa với Mộ Dung Vân Sở.
Mộ Dung Vân Sở ân oán rõ ràng, nếu Mộ Dung Vân Khương muốn giết Phục Linh thật sự vì cái bớt, như vậy, nàng càng không thể bán rẻ hắn. Ngày đó hắn đồng ý làm giúp nàng một việc, việc nàng nhờ, hắn đã đồng ý, nàng sao có thể nói không giữ lời?
"Tiểu thư, chúng ta không cần ai cả, Hoàng Thượng không đau lòng cho người nhưng nô tỳ có." Phục Linh nghẹn ngào.
Đưa tay giúp nha đầu lau khô nước mắt, Thượng Trang bất giác cười: "Ta không sao." Nha đầu này sao càng ngày càng thích khóc thế?
Phục Linh vẫn khóc, chỉ sợ tiểu thư miệng nói không sao, nhưng căn bản không phải như vậy.
Đêm nay, Thượng Trang thật sự bị chuyện cái bớt giày vò.
Cả đêm ngủ không ngon giấc, hôm sau tỉnh lại, vừa định ra ngoài thỉnh an Thái Hậu, thánh chỉ lại đến.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Cảnh Nhân Cung An Lăng thị bất trinh, phế vị Tu Dung, cấm túc tại Cảnh Nhân Cung, khâm thử!"
Thanh âm bén nhọn của thái giám rơi xuống, thánh chỉ màu vàng trong tay đưa tới trước mặt: "Tiếp chỉ!"
Thượng Trang cũng không biết đạo thánh chỉ kia đến tay mình thế nào, thời điểm ngước mắt, nào còn thấy bóng dáng của thái giám kia? Chỉ có thánh chỉ trong tay nói nàng biết, đây là sự thật.
Nguyên Duật Diệp dùng tội bất trinh phế truất nàng!
Tay cầm thánh chỉ không ngừng run rẩy, lồng ngực đau đớn liên hồi, Thượng Trang lảo đảo ngã xuống, miệng phun ra ngụm máu tươi.
"Tiểu thư!" Phục Linh sợ hãi kêu lên, "Người đâu, truyền thái y! Mau truyền thái y!"
Mọi thứ xung quanh đã trở nên mơ hồ, Thượng Trang chỉ nghe được tiếng gọi của Phục Linh, muốn mở miệng nói chuyện nhưng một thanh âm cũng không phát ra được. Cả người tựa như không còn chút khí lực, nàng mềm nhũn tựa vào Phục Linh, thánh chỉ trong tay vẫn cầm chặt, chưa từng buông lỏng.
Hành động đó như một loại bản năng.
Dùng hết sức dìu nàng tới bên giường, đợi thật lâu vẫn không thấy thái y tới, Phục Linh tức giận xông ra, bên ngoài lúc này đã có thị vệ ngăn cản. Nàng không thèm quản bọn họ, chỉ gào thét: "Thái y đâu?"
Thị vệ giống như vừa nghe câu chuyện vô cùng nực cười, lạnh giọng: "Chẳng lẽ ngươi không biết trong cung, người có tư cách truyền thái y chỉ có chủ tử sao?"
"Tiểu thư nhà ta..."
"Đã không còn là nương nương, cho dù có truyền thái y cũng chẳng ai tới." Thị vệ tỏ vẻ không còn kiên nhẫn, "Không có việc gì thì vào trong, về đi, đừng làm phiền mắt của lão tử!"
Phục Linh nắm chặt hai tay thành đấm, đang không định để yên thì lại nghe cung nữ gọi: "Phục Linh, nương nương gọi tỷ." Cung nữ vẫn không sửa miệng, vẫn giữ cách xưng hô như vậy.
Nghe thế, Phục Linh nào còn tâm trạng quản mấy thị vệ kia, vội vàng trở về."
"Tiểu thư!" Thân thể đã suy nhược như vậy, Phục Linh thật sự sợ nàng ấy sẽ không qua khỏi. Nước mắt nhịn không được mà lăn ra, tay nắm tay nàng ấy không ngừng run rẩy, nàng biết y thuật thì như thế nào? Không có thuốc thì chẳng có gì cả.
Thượng Trang mở mắt, bốn phía vẫn rất mơ hồ, nàng vô lực nhắm mắt lại, mới hỏi: "Ta... Đang ở đâu đây?"
Phục Linh cả kinh nhìn tiểu thư nhà mình, một tay nàng ấy vẫn còn nắm chặt đạo thánh chỉ kia.
"Phục Linh..." Nàng mệt quá, lại đau quá."
"Cha, nương, con không nên ham chơi."
"Diệc Trang, đáng lẽ tỷ không nên buông tay muội ra."
Thượng Trang không ngừng lẩm bẩm, nếu không phải nàng và muội muội ham chơi, nàng và muội muội có lẽ đã cùng cha mẹ chết trong kiếp nạn mười năm trước, có lẽ nếu nàng không buông tay muội muội ra, các nàng sẽ không ly tán, cũng không đi tới cục diện này.
"Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ là Phục Linh, người mở mắt nhìn nô tỳ đi tiểu thư." Phục Linh sợ hãi, vội duỗi tay kiểm tra độ ấm trên trán nàng mới phát hiện, đang êm đẹp, nàng lại đột nhiên phát sốt.
Cung nữ đã lui xuống lấy nước, trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng.
Thượng Trang vẫn không ngừng mê sảng, chờ thật lâu vẫn không thấy cung nữ trở về, Phục Linh như nhớ ra gì đó, bỗng nhiên xoay người chạy đi.
Thị vệ thấy nàng lại tới, liền quát: "Đã nói là không cho truyền thái y, ngươi có thấy phiền không?"
Nàng cắn răng, cũng không định đôi co với hắn, chỉ nói: "Đi mời thiếu gia nhà ta, làm phiền đi mời thiếu gia nhà ta!" Nàng vừa nói vừa lấy tất cả đồ có giá trị trên người xuống đưa cho thị vệ, "Nếu không đủ, bên trong vẫn còn."
Nàng chỉ cần thiếu gia tiến cung, hiện tại ngoại trừ thiếu gia, nàng thật sự không thể nghĩ ra người thứ hai có thể cứu tiểu thư.
Thị vệ không thèm liếc nàng một cái: "Ngươi vẫn là giữ lấy đi, biết đâu tương lai còn dùng tới. Hôm nay, ai dám động tới khoai lang phỏng tay này? Chẳng qua chỉ là một phế phi, ta còn muốn nuôi gia đình, không thể vì nơi này mà mất tiền đồ được!"
"Đi mau, mau một chút."
Sau lưng truyền tới tiếng của thái giám, Phục Linh quay đầu liền thấy nhóm cung nhân của Cảnh Nhân Cung vội vàng thu dọn đồ đạc, có thái giám đi ra. Nàng kinh hãi, đúng lúc thấy cung nữ vừa lui xuống lấy nước liền chạy lên trước, hỏi: "Các ngươi đi đâu?"
Cung nữ kia xấu hổ cúi đầu: "Nơi này không cần người hầu hạ nữa."
"Ai nói không cần!" Phục Linh hét lên.
Thái giám hung hăng quất phất trần vào tay Phục Linh, nàng bị đau tới rút tay về, lại nghe hắn mắng: "Đã không phải là chủ tử thì có quyền gì sai sử nhiều hạ nhân như vậy?"
Mọi người lần lượt rời đi, Cảnh Nhân Cung bắt đầu trở nên vắng vẻ, Phục Linh ủy khuất khóc lên. Khóc một hồi, nhớ tới Thượng Trang vẫn còn trong phòng, nàng vội lau mặt, lập tức xông vào trong.
Phục Linh nắm chặt tay Thượng Trang, trong lòng thầm cầu mong tiểu thư đừng xảy ra chuyện.
Cả một ngày nàng đều sốt cao, thỉnh thoảng còn mê sảng.
Phục Linh bất lực tới bật khóc, ra ngoài không được, mà thiếu gia e rằng vẫn chưa biết sự tình trong cung, chỉ là, nàng thật sự không có cách truyền tin cho thiếu gia biết tình hình của tiểu thư hiện tại!
"Tiểu thư, người nói Phục Linh phải làm sao đây?" Tiểu thư thông minh, chỉ là hôm nay chỉ còn lại mình nàng, kêu nàng phải làm sao đây?
Qua ba ngày, Cảnh Nhân Cung vẫn vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ đưa cơm thì chẳng còn ai tới.
Đến ngày thứ tư, chạng vạng, bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm có người tiến vào. Thượng Trang giật mình bật dậy, thấy cung nữ mở cửa, một nữ tử tươi cười bước vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]